Chương 277: Thiện duyên
Ông đầu hói Hoàng Đại Cường liên tục nhấn mạnh việc mình giàu như thế nào, mạnh cỡ nào và mối quan hệ tầm cỡ ra sao.
Nói thật, nếu không phải biết Trình Uyên là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, Bạch An Tương, thật sự có thể tin tưởng hắn ngay.
Hắn ta liên tục hỏi Bạch An Tương có phải là tiểu tử đó đã biết được nhược điểm nào của cô, nói: “em gái, tuyệt đối đừng sợ, anh đây nhất định sẽ giúp em.”
Bạch An Tương bị hắn ta nói cho đến phiền não, không khỏi quay đầu cười với hắn ta. “Xin lỗi chú, người đàn ông mà chú nhắc tới rất đẹp trai trong mắt cháu, cháu chỉ thích anh ấy.”
“Ơ …” Hoàng Đại Cường nhất thời không nói nên lời.
Hắn coi cô như một cô em gái, và cô thì coi hắn như một người chú. Cái này còn có thể nói được gì nữa?
Hơn nữa cô gái này chắc chắn là bị mù, vậy mà vừa nãy còn nói là rất đẹp trai nữa chứ?
Mù, mù, thật sự là bị mù rồi.
Trên thực tế ở trước mặt Trình Uyên, Bạch An Tương không thể nói lời nói như vậy, nhưng mà hiện tại vắng mặt Trình Uyên, cô quả thực đối với Hoàng Đại Cường quá khó chịu, cô nghĩ nói ra lời này, Hoàng Đại Cường có thể thôi hêt nói nhảm.
Nhưng dường như cô đánh giá thấp độ dày của Hoàng Đại Cường.
“Em gái, để anh nói cho em biết, thật đáng tiếc cho một cô em gái xinh đẹp như em lại đi tìm một tên tiểu tử nghèo kiết xác như vậy, thật là đáng tiếc. Em nghĩ hắn ta có cái gì? tiền thì chắc không có rồi ,còn tướng mạo lại càng không được chút nào, địa vị thì lại càng càng không có, em nói đi, em ở bên hắn em có được cái gì? “
“em còn quá trẻ và chưa hiểu gì về thế giới này. Trong xã hội ngày nay, không có tiền bạc,hay địa vị thì em không xứng đáng có tương lai. Nên chỉ có thể sống một cuộc sống hèn mọn. Em có sẵn sàng sống cuộc sống như vậy với phần đời còn lại của mình không?”
“Trông em dáng dấp như vậy, hoàn toàn có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình đúng không? Nghe lời đi em gái, anh đều vì muốn em tốt, tìm người có tiền …”
Bạch An Tương là im lặng.
Bị Hoàng Đại Cường nói nhảm thực sự là khó chịu, trong lòng vốn đã bình tĩnh lại nhưng bây giờ không khỏi dâng lên một vẻ tức giận.
“Xin lỗi chú, cháu thích anh thì đã làm sao? cháu không lấy anh ấy nữa, chú đã hài lòng chưa?”
“Tôi …” Hoàng Đại Cường bị Bạch An Tương á khẩu lập tức không nói nên lời.
“Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên chịu đòn, một bên chịu khổ, ta nói chú này, chú nên thôi cái hy vọng cuộc tình này đi.”
Người anh em uống Fanta ở ghế bên cạnh không chịu được nữa.
Hoàng Đại Cường trợn to hai mắt, “Cái gì thôi hy vọng cuộc tình này? Người trẻ tuổi này, thật sự không biết nói chuyện…”
Bên trong tàu càng ngày càng có nhiều “khán giả”, Hoàng Đại Cường cũng cảm thấy không thể dữ nỗi mặt mũi của mình, đành phải miễn cưỡng đi về, vừa đi vừa tiếc nuối. “Chao ôi, thật tiếc một bông hoa tươi cắm phải bãi phân trâu. “
cô mập đối với Hoàng Đại Cường cười khổ một tiếng, “Hoàng đại thúc, mặc kệ cô ấy đi, cô ấy không thích thì thôi, tôi, nhìn tôi xem, tôi thích chú, tôi hâm mộ chú, hai ta nói chuyện đi?”
Nhìn cô mập, Hoàng Đại Cường nhất thời rùng mình một cái, “Thôi Ngủ đi.”
Khi về chỗ ngồi, Hoàng Đại Cường vẫn thỉnh thoảng nhìn lại Bạch An Tương.
Không còn cách nào, dáng dấp An Tương thực tế là quá xinh đẹp, trong tâm hắn nhìn thấy vậy cảm giác nhột nhột.
Một lúc sau.
Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Uyên vào toilet lâu như vậy, sao anh vẫn chưa quay lại?
Vừa mới thầm nghĩ, Trình Uyên đã trở lại, phía sau là một người đàn ông râu ria xồm xoàm đầy mồ hôi.
Người đàn ông thân thể có chút phồng lên, hai tay đặt ở trên bụng, Trình uyên thì dìu người đàn ông này đi, giống như ôm người ta vậy. cho người nhìn một cảm giác như là nô tài của người đàn ông đó.
Khi Bạch An Tương đang thắc mắc người đàn ông này là ai, Trình Uyên đã dẫn hắn ta đến, sau đó anh ấn người đàn ông vào chỗ ngồi của mình, cười nói với Bạch An Tương, ” Đi vệ sinh gặp phải đồng hương.”
Người đàn ông râu ria xồm xoàm ngượng ngùng cười nhìn Bạch An Tương.
Bạch An Tương không thèm quan tâm, sau khi lịch sự mỉm cười với hắn, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ tàu.
Trình Uyên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Do điện thoại của anh bị rơi trên núi Khỉ, điện thoại này mới mua nên tất cả số trong đó đều không còn, trong ấn tượng của anh, anh chỉ nhớ được số của Thời Dương và Vương Hinh Duyệt, nên gọi cho Thời Dương.
Sở dĩ anh chọn gọi Thời Dương là vì Vương Hinh Duyệt là một mục tiểu quá rõ ràng, và Thời Dương đã âm thầm giúp đỡ anh làm việc.
Anh đi kinh thành lần này có trở về Tân Dương hay không, đây là hoạt động bí mật, anh không muốn thân phận bại lộ, nếu không những kế hoạch trước đó coi như đổ sông đổ biển.
“Ra ga tàu cao tốc đón anh, tìm một chiếc xe lớn hơn chút.” Trình Uyên ra lệnh nói.
“Là anh.” Thời Dương đáp.
Cúp điện thoại, Trình Uyên nhíu mày, anh đột nhiên cảm thấy Thời Dương nói chuyện có chút kz quái.
Nói cách khác, lúc đầu, anh quyết định sau khi xuống tàu, anh và Bạch An Tương lặng lẽ đón xe trở về Tam Thạch Thôn trước, nhưng bây giờ lại có thêm một cái vướng víu.
Máu ở vết thương người đàn ông tàn nhẫn này tạm thời đã cầm, nhưng hắn ta phải nhanh chóng xử lý, nếu không tình trạng sẽ rất dễ trở nên trầm trọng hơn.
Khi đang trong nhà vệ sinh, có người gõ cửa, và đứng đợi rất lâu.
Trình Uyên sợ chính người gõ một hồi lâu không có người mở cửa sẽ đi gặp người kiểm soát tàu, nên liền mở cửa ra.
người đi vào nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, lập tức chết lặng.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Vì vậy, Trình Uyên đã tận dụng thời cơ bàng hoàng của người thanh niên này và sử dụng mẹo mà Bạch Long đã dạy anh , hạ gục “con gà ” tội nghiệp này bằng một cú đấm.
Ngay khi nam thanh niên ngất xỉu xuống đất, người đàn ông tàn nhẫn tự làm cầm máu vết thương của mình bất ngờ mở mắt.
“Ngươi là ai?” hắn cảnh giác hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên nhếch miệng, “Ngươi là ai?”
Người đàn ông tàn nhẫn nhìn chằm chằm Trình Uyên, trong mắt tràn đầy kiên định.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Trình Uyên trong lòng rùng mình một cái. “Được rồi, được rồi, tôi không hỏi ngươi là ai nữa, và sẽ không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, dù sao ta cùng ngươi kết thiện duyên vì cứu ngươi một lần đi.”
Người đàn ông tàn nhẫn nóng nảy nói: ” ngươi Có thuốc cầm máu sao không nói sớm?”
Nói cách khác, vừa rồi cầm vết thương bằng thuốc súng không phải chuyện người bình thường có thể chịu được, Trình Uyên cũng hiểu sâu sắc về vấn đề đó, nếu khoét một lỗ bất kz nào đó trên cơ thể, đừng nói là đốt bằng thuốc súng cầm máu, chỉ cần dùng ngón tay chọc vào thôi cũng không khỏi đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
“Đúng vậy ha, nếu tôi lấy ra sớm hơn thì cũng không đến nổi phải đốt để cầm vết thương của chính ngươi.”
Trình Uyên chợt hiểu ra.
Người tàn nhẫn bây giờ câm hận nghiến răng..
“ngươi muốn hại ta?”
” Không phải đâu?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Giúp ta ra khỏi nhà ga và tìm một bác sĩ đáng tin cậy.”
“không vấn đề gì.”
Vì vậy, Trình Uyên đã giúp người đàn ông này cởi quần áo và mặc đồ của người anh em đang ngất xỉu đó.
Người đàn ông này rửa sạch vết máu trên tay, thay quần áo của người em trai đó rồi đi theo Trình Uyên ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau nửa giờ, tàu đến ga Tân Dương.
Mọi người lần lượt xuống tàu, trong tàu cũng trở nên hỗn loạn.
Khi Trình Uyên và Bạch An Tương cùng người đàn ông tàn nhẫn bước ra ngoài thì tình cờ gặp lại Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường nhìn thấy Bạch An Tương, cũng vội vàng chạy theo: “Cô em gái, anh nói em đi với anh đi. Đại ca anh, có xe tới đón,em đi đâu anh đều có thể đưa em đi. Cam đoan luôn an toàn.”
“Không cần.” Bạch An Tương nhẹ giọng nói.