ĐƯỜNG CHUYÊN

- Khách nhân tôn quý chớ lạ, nữ nhân của Mông gia trại là thế, họ không thích có nhiều nam nhân ở nhà, đuổi họ sang trại khác rồi, lương thực thừa không phải để nuôi nam nhân.

Trưởng lão càng già hơn, răng trong miệng không còn mãi cái nữa, tóc rụng nhiều lắm rồi, cái đầu trụi lủi còn lưa thưa tóc sau gáy, mắt lại thêm ôn hòa.

- Lão sắp chết rồi, người không còn răng để ăn là sắp chết rồi, thời gian cuối cùng còn thấy được khách nhân tôn quý của trại, lão rất vui mừng.

Thấy ông già run run đi trong gió, Vân Diệp tới đỡ, trường lão tránh đi, cười nói:

- Nếu lão cần người đỡ thì chết chắc rồi, hiện giờ còn chưa muốn chết, trong trại sắp cử hành "khiêu nguyệt hội" long trọng nhất, người ba mấy trại quanh đây đều tới, lão cũng muốn vác một nữ nhân về, khà khà.

Vân Diệp, Lý Thái cười gượng mấy tiếng, chẳng thấy lời này có gì đáng cười, trưởng lão dẫn hai người đi quanh trại, tuy trời tối đen, nhưng bước chân ông rất chắc chắn, Lý Thái ngã hai lần rồi, nhưng ông ta không sao cả, chỉ một cái lều cao nói:

- Trại giàu có rồi, có thể tổ chức "khiêu nguyệt hội" lớn như thế chỉ có Mông gia trại thôi, chuyện này đủ kiêu ngạo nhiều năm.

- Thủ lĩnh trẻ tuổi, mong ngài yêu thương mảnh đất này, đừng để ác ma tới chiếm lĩnh, chúng tôi nhất định tôn kính ngài, mệnh lệnh của ngài là hướng chúng tôi tiến tới.

Cảm khái xong trưởng lão hai tay ôm vai thi lễ với Lý Dung, Lý Dung còn nhỏ nhưng lúc này lại thể hiện sự trưởng thành không tương xứng với tuổi, một tay đỡ hờ trưởng lão:

- Đây là đất đai của ta, các ngươi là thần dân của ta, bảo vệ các ngươi là thiên chức của ta, yên tâm, mảnh đất này mãi mãi giàu có an khang.

Khi Lý Dung nói những lời này thì Vân Diệp và Lý Thái đã ẩn vào bóng tối, Lý Thái nói nhỏ:

- Huyết mạch hoàng gia đúng là khác biệt, đứa bé mấy tuổi đã có phong phạm chủ nhân, đúng là giỏi.

Vân Diệp nhìn Lý Dung và trưởng lão giao tiếp, lòng cực kỳ cảm khái, Lý An Lan đúng là đem hết mọi tâm huyết trút vào đứa con này rồi, đối với khuê nữ lại không quan tâm mấy, năm xưa nàng oán trách Lý Nhị không ngó ngàng gì đến mình, hiện giờ tới bản thân nàng lại đi theo con đường cha, nếu không phải lần này Vân Diệp đưa khuê nữ Vân Lộ về Lĩnh Nam, cả đời nàng chẳng gặp khuê nữ mấy lần, nếu khuê nữ cũng oán hận nàng, không biết nàng sẽ đối diện thế nào, con người là thế, nhận sai nhưng không sửa.

Lần "khiêu nguyệt hội" này thực ra là trưởng lão chuyên môn tổ chức để báo đáp ân tình của Vân gia, người Lĩnh Nam đại bộ phận sống trong núi cao đầm rộng, chẳng sợ quan phủ mấy, ông ta muốn dùng "khiêu nguyệt hội" giới thiệu thủ lĩnh Lý Dung cho tất cả mọi người, hàm nghĩa vô cùng trọng đại.

Vân Diệp sở dĩ đích thân tới, còn mang theo vô số lương thực, vải vóc, đồ sắt là để Lý Dung ban thưởng ở Khiêu Nguyệt hội, trong đó quý giá nhất là các loại thuốc, chỉ thưởng cho trưởng lão.

Mỗi trại đều có một vị trưởng lão tuổi cao, đều là lão nhân trí tuệ nhất trại, trông bọn họ có vẻ vô quyền vô chức, nhưng khống chế chặt chẽ trại của mình, chỉ cần có được lòng trung thành của bọn họ, Lý Dung thông trị Lĩnh Nam sẽ vững trãi, một chiếu chỉ của Lý Nhị còn xa mới bằng được.

Mảnh đất này là sân khấu của Lý Dung, Vân Diệp chỉ có thể ẩn mình đằng sau, tin rằng thông qua hai đời thống trị, người nơi này sẽ hoàn toàn quên sự Mông vương trước kia, bọn họ không có văn tự, lịch sử truyền miệng nhiều lắm chỉ có hai đời mà thôi.

Lý Thái cũng cảm khái, mình lại được chứng kiến thời khắc lịch sử như vậy, huyết mạch Lý gia đâm chồi nảy lộc ở mảnh đất này, sớm muộn cũng thành đại thụ che trời.

Trại nho nhỏ chỉ huyên náo thời gian ngắn, trở lại bình tĩnh, sống theo mặt trời là truyền thống của họ, ban ngày mới là thế giới của con người, buổi tối tất cả thuộc về hư vô, là sân chơi của thần ma, chỉ dưới ánh trăng trong vắt mới là thời khắc thành khiết duy trì nòi giống.

Lý Thái cực kỳ không quen, vì tiếng ngáy rung trời của Mông Lỗ cứ chui qua khe hở của lầu trúc, hắn bực bội ngồi dậy, nhìn trăng tròn dần, ôm chăn ngây ra như triết gia dưới ánh trăng.

- Diệp Tử, nếu ngày một ta nhìn trúng một nữ tử phải chăng cũng có thể vác đi, kiếm một chỗ yên tĩnh làm chuyện đó?

- Tất nhiên là thế, trừ ba lão bà của ta, ngươi thích vác ai thì vác, nói cho ngươi biết, nữ tử ở đây rất mạnh mẽ, chẳng may có con của ngươi, nếu như là khuê nữ thì ngươi đòi cũng không được, nếu là nam có thể cướp đi.

Lý Thái nằm xuống, chẳng biết nghĩ gì mà mặt đơ đơ, trông đến tởm.

Sáng hôm sau bọn họ tập trung một đội ngũ đông đảo chưa từng có đi hái chuối, còn đường mòn cũ không hề thay đổi, Vân Diệp, Lý Thái, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật đều đeo những chiếc ba lô hoặc lớn hoặc nhỏ, Lý Dung kiếm một cái sọt trúc không lớn, tay dắt Vân Mộ rất hứng khởi.

Mông Lỗ ca hát kéo một cái xe trượt đi trên cùng, theo sau là Mông Na, có lẽ bây giờ nên gọi là Ô Na, có điều nàng luôn phản đối người ta gọi mình là Ô Na, nàng rất để bụng chuyện mất danh hiệu đệ nhất mỹ nữ.

Mông gia trại hiện giờ rất giàu có, thường ít khi ra sau núi bẻ chuối, thương đội Vân gia cũng chẳng mang được đi quá nhiều chuối khô, đa phần chỉ đành nhìn chuối thối rụng xuống, đó là chuyện bất đắc dĩ.

Người của Mông gia trại cũng không tận lực bẻ nhiều chuối, bọn họ cho rằng rừng chuối này không chỉ thuộc về bọn họ mà còn thuộc về toàn bộ rừng núi, dã thú cần lương thực, trại xa không có lương thực khi đói cũng cần chuối tiêu, chẳng qua mình gần rừng chuối nhất mà thôi.

Lý Thái nhìn Mông Lỗ leo lên một con voi lớn, buộc thừng xe kéo lên lưng voi, miệng méo đi, theo hắn thấy, chỉ cần con voi kia dẫm một cái thì Mông Lỗ thành bùn, đây không phải là voi đắp lụa là trong ngự hoa viên, từ nhỏ được nhân loại huấn luyện mất đi dã tính, con thú khổng lồ này là con voi rừng thực sự, sao Mông Lỗ ô ô vài tiếng là con voi áp mặt xuống đất, còn sai voi dùng vòi mở đường.

Na Mộ Nhật cực kỳ hâm mộ, vừa mới định làm thế thì bị ánh mắt ác liệt của Tân Nguyệt đánh lui, ngoan ngoãn đeo ba lô lên cổ Vượng Tài, cúi đầu giật vạt áo Vân Diệp, định cáo trạng.

Trên lưng Vượng Tài đã có Lý Dung và Vân Mộ, đối với Vượng Tài hùng tràng mà nói gần như chẳng chờ gì, nó không dám tới gần voi góp vui, trốn sau lưng Vân Diệp ăn vụng lương khô trong ba lô.

Thị vệ trưởng của Lý Thái sắp khóc rồi, phía trước là một bầy voi, theo sau là một bầy lợn rừng, ụt ịt chạy loạn bậy, mấy con nhỏ còn chạy dưới bụng Vượng Tài, lợn mẹ tru lên, lợn con mới lật đật chạy về.

Hiện giờ là lúc mặt trời mọc, không riêng gì bọn họ tới rừng chuối, khỉ trên cây cũng đu qua đưa lại chạy về cùng một phương hường, người của Vân gia trại chẳng sợ chút nào, mấy đứa bé cởi truồng còn lấy đá ném khỉ, bọn khỉ liền lấy quả dại báo đáp.

Vân Diệp nhìn mà cười, đây là trò cũ của mình, giờ bọn nhóc cũng học được rồi, người Mông gia trại rất ít khi lên núi săn bắn, một đám nữ nhân tối đa đặt bẫy một vài con gà con thỏ, bảo các nàng đi đối phó với thứ như lợn rừng thì làm khó các nàng quá rồi.

Mông Lỗ khoe khoang nhảy qua nhảy lại từ con voi này qua con voi khác, còn chuyên môn ngồi trên cổ voi cười với Mông Na, tên này đang nỗ lực lấy thiện cảm của nàng.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc