ĐƯỜNG CHUYÊN

Ác bà nương này làm kỹ nữ vài chục năm không biết xấu hổ, lại làm tú bà vài chục năm nữa, về mặt ép nữ tử nhà lành làm kỹ nữ không biết bao nhiêu mà kể, có thể nói thần tăng quỷ ghét. Thế nhưng luật pháp Đại Đường không trị tội, đây là vì sao? Cũng bởi vì nàng làm nghề tuy thiếu đạo đức, nhưng cũng không phạm pháp. Từ Quản Trọng lập ra nữ lữ tới nay, bọn họ từ đó đã được buôn bán hợp pháp. Lời khó nghe, quốc khố triều ta cũng có phần của các nàng.

Chúng ta có thể phỉ nhổ nữ nhân này, khinh bỉ nữ nhân này, nhưng lại không có quyền cướp đoạt sinh cơ của nàng. Hoàng quyền quy về bệ hạ, chính là để quản lý nhiều tầng lớp bách tính Đại Đường. Có học giả uyên thâm, có vô song lực sĩ, cũng có nông phu an phận thủ thường, như vậy tự nhiên cũng sẽ có ác phụ như Yểu nương vậy, có tốt có xấu, tất cả đều là con dân bệ hạ. Người tốt sẽ được bệ hạ tưởng thưởng, ngược lại người xấu sẽ bị trừng trị thích đáng.

Trong nhà chúng ta nếu có bại gia tử, lão phụ thân sẽ than thở. Thế nhưng dù ta tạo nghiệt gì, ai thán thì ai thán, hoặc có đánh một trận xong cũng vẫn cho ta cơm ăn đúng không? Bệ hạ với bách tính cũng giống như vậy thôi, nói không chừng lúc này bệ hạ xem hồ sơ tội phạm, có lẽ đang ai thán cũng nên.

Thẩm Công Hải hài hước nói, nhất là tới đoạn hoàng đế bệ hạ đang phiền não thì đều lộ vẻ mỉm cười. Hoàng đế bệ hạ rất ít phạt nặng bách tính, mấy năm trước thậm chí còn thả rất nhiều tử tù, cho nên mọi người đều cho rằng Thẩm Công Hải nói có lý.

Một lão hán đứng ra nhổ một bãi nước miếng về phía Yểu nương, nói với hai Bách Kỵ ti rằng:

- Hai vị quan gia, bệ hạ nhân hậu thiện lương, chúng ta đừng để ác bà nương này làm ô uế danh tiếng bệ hạ, ác bà nương khác nào phân chó, đạp lên người mụ cũng bẩn cả chân, bỏ đi cũng là phải, tội gì dính bẩn.

- Đúng vậy, nên như vậy, chúng ta đều là người lương thiện, làm bạn với người ô uế thật không thích hợp.

Một tên mặt hoa da phấn xen mồm vào, hình như hắn quên mất chính hắn vừa đi từ Yến Lai lâu ra, từ khi nào người tìm kỹ nữ ban ngày cũng thành người tốt rồi?

Người của Bách Kỵ ti thấy mọi người đều nhổ nước miếng về phía Yểu nương rồi mới nói chuyện với mình, trong lòng nhất thời cũng thêm kiêu ngạo. Lão tử cả ngày chạy đôn chạy đáo, có bao nhiêu đại sự phải làm, giờ lại phải phân tinh lực giám sát xú bà nương này sao? Hiện tại mụ chỉ là một đống bị thịt, quả thực không đáng nhọc công. Khi quan trên hạ lệnh cũng thuận miệng nói một câu, vì bà nương này mà khiến mọi người ghét thì thật không đáng.

Thẩm Công Hải vịn vai tráng hán nói:

- Hai vị cũng bề bộn công vụ, an nguy thành Trường An còn phải trông cậy vào các ngài. Xem thời gian đại khái cũng đã đến lúc, không bằng chúng ta cùng đi uống một chén, mặc kệ bà nương này tự sinh tự diệt đi thôi.

Tráng hán nhìn chằm chằm Thẩm Công Hải, Nguyên Gia, Trư Tung nói từng chữ:

- Chuyện hôm nay cứ như vậy, nếu như sau này Yểu nương lại làm chuyện ác gì, lúc đó ta sẽ tìm ngươi tính sổ.

Nguyên Gia hỏi mượn được giấy bút từ lão bản ở cửa hàng bên đường, tiện tay viết một phần bảo thư đưa cho tráng hán cầm đầu nói:

- Vị đại ca này, đây là thư bảo chứng, sau này nếu như Yểu nương phạm pháp, ngươi cứ tìm ta là được.

Bách Kỵ ti thấy Nguyên Gia hiểu rõ như vậy thì tiếp nhận bảo thư nhìn qua một lượt, chắp tay một cái rồi rời đi.

Lúc này Yểu nương túm lấy tay áo Nguyên Gia chỉ vào thân mình đầy nước bọt của mình nói:

- Bạc.

Nàng còn chưa quên bạc của mình.

Trư Tung giận dữ nói:

- Thực là không biết sống chết.

Đối với một người đòi tiền chủ nhân như vậy, cho dù người có tốt đến mấy cũng sẽ phát cáu. Đang định giơ chân lên đạp một cái, nhưng lại thấy nàng ngồi thụp xuống ôm đầu, hình dạng đáng thương thì buồn bực thu chân.

Nguyên Gia lấy một quan tiền của mình đặt vào tay Yểu nương nói:

- Ngươi tới trụ điếm trước, tắm rửa thay y phục sạch sẽ, ngày mai theo ta quay về Ngọc Sơn. Thành Trường An ngươi không thể ở được nữa.

Thẩm Công Hải thấy Yểu nương vào khách sạn thì mất hứng nói:

- Mẹ ôi, vì một tú bà mà hại ca ca ta toát hết mồ hôi hột. Diêu Tứ đâu, tên khốn này không chạy xa đâu.

Vừa mới nói xong Diêu Tứ đã hiện ra trước mặt hắn, cười lớn:

- Hai người các ngươi nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng bất bình thì còn xưng gì là tài tử. Ta đứng ngay tường chờ đến Yến Lai lâu.

Trư Tung sớm đã bị một đống nữ nhân sặc sỡ vây quanh, đang vui đến quên cả trời đất. Cũng khó trách, có tiền, có nghĩa, thoạt nhìn lại có chút ngốc, ai mà không thích.

Trước khi tiến vào Yến Lai lâu, Thẩm Công Hải ôm quyền thi lễ một cái, sau đó mới sải bước vào Yến Lai lâu, quát to một tiếng:

- Mỹ nhân ở nơi nào, son phấn bình thường đừng có ra đây chướng mắt ca ca ta.

- Cô phụ, ngươi xem hắn đó, biết rõ chúng ta ở đây mà còn dám vào thanh lâu. Khi về nhất định sẽ cho người chặt chân hắn.

Một tiểu nương tử mặc áo xanh đang làm nũng với một lão giả râu dài, lão giả kia bất ngờ lại là Phòng Huyền Linh, tiểu nương tử nhất quyết muốn lão Phòng giúp nàng hả giận.

- Tiểu Dung nhi không nên ồn ào, có phu quân như vậy mới là phúc phần của ngươi. Ngươi xem biện pháp xử lý của bọn chúng, bốn người phối hợp chặt chẽ, tiến thối tự nhiên, không mất sức mà đã dễ dàng hóa giải đại nguy cơ. Càng khó có được chính là một ý chí kiên định, một cơ biến bách xuất, một thuần phác phúc hậu, lại một miệng lưỡi lợi hại, nói bọn họ đều là tài tuấn chi sĩ của Đại Đường không hề có chút quá đáng. Phu quân ngươi là cao thủ tùy mặt bắt lời, miệng lưỡi lợi hại, đổi trắng thay đen, biết rõ lão phu ở đây hắn không bị thiệt mới dám lớn mật nói thẳng, dự xong mưu mới động, trước đặt mình vào chỗ an toàn, sau đó mới kháng cường quyền. Dung nhi à, đó là vận khí của ngươi, gả cho trượng phu như vậy, có thể bình an vui vẻ cả đời còn không hài lòng sao?

- Thế nhưng cô phụ, hắn vào thanh lâu.

Tiểu nương tử vẫn nài nỉ.

- Thư viện ra ngoài đều là thứ xấu xa, hôm nay hắn và bằng hữu tụ một chỗ, ngươi đừng có nói hắn vào thanh lâu, bằng không hắn sẽ mất hết mặt mũi trong thư viện. Sau này hắn chủ ngoại, ngươi chủ nội là được. Ngươi cũng đã thấy phu quân, giờ chúng ta về nhà thôi, cô cô ngươi chắc đang chờ đó.

- Hắn vào thanh lâu.

Tiểu nương tử hình như ngoài điều này thì không nói điều gì khác, thanh âm càng trở nên sắc nhọn.

Phòng Huyền Linh phân phó xa phu một tiếng, mang tiểu nương tử chực khóc lên xe ngựa về, trong đầu nghĩ lại một màn vừa rồi âm thầm thở dài. Học sinh truyền thống của châu phủ muốn tranh đua với những yêu nghiệt này thật sự là không đủ sức. Trong các chức trách của tể tướng có việc đề cử nhân tài cho bệ hạ, phỏng chừng tên bốn người này sẽ được viết trên bình phong của bệ hạ rồi.

Trên bình phong của Vân Diệp hiện tại cũng đang viết rất nhiều tên, chỉ có điều toàn là người nhà trời. Trên cao nhất chính là Thái thượng lão quân, phía dưới là các lộ thần tiên trong truyền thuyết, từ Bàn Cổ đến Nữ Oa, rồi đến Tam Hoàng Ngũ Đế, lại đến ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, còn có các lộ mao thần dân gian tự nguyện cung phụng, viết đầy trên tấm bình phong.

Mặt sau y viết tên những phật đà y biết, khi viết đến A di đà phật thì dừng lại một chút, kinh ngạc ngồi xuống, hiện giờ tín ngưỡng Đại Đường hỗn loạn chính là do bọn họ chưa được phân rõ ràng đẳng cấp, ai cũng cho thần linh mình thờ phụng là lợi hại nhất, cần phải được mọi người tín ngưỡng.

Có vài người sinh ra một loại cảm giác thần bí tự huyễn, cho rằng đây là thần linh gợi ý cho mình. Một người mà không ngừng tự thôi miên mình, rất dễ tiến vào loại cảm giác này, kinh khủng hơn chính là loại cảm giác này có tính truyền nhiễm, dưới hoàn cảnh nhất định sẽ gặp phải mê huyễn cảnh tượng tập thể đáng sợ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Nếu có một mê huyễn giả trứ danh xuất hiện sai lệch, bị dục vọng đen tối trong lòng khống chế, thì sẽ xuất hiện xung đột tôn giáo.

Ai có thể biết Nguyên Thủy Thiên Tôn hay A di đà phật ai lợi hại hơn ai? Người trong thế giới tâm linh được phóng đại không giới hạn, rất nhiều việc chúng ta không làm được, thần phật lại làm được rất dễ dàng, hô phong hoán vũ, vãi đậu thành binh, dời non lấp biển, đây chính là một nguyện vọng rất đỗi đơn sơ của thế nhân.

Kinh Phật đều là do phật viết? Theo Vân Diệp biết, Huyền Trang bây giờ đang dùng cảm xúc của mình phiên dịch lại kinh Phật, bên trong chắc chắn thêm thắt nhiều thứ không được biết, thế nhưng Duy thức pháp tướng tông lại như thế mà đản sinh.

Tây Hoa đại pháp sư làm sao có thể biến từ một người tàn phế bị cắt lưỡi thành thần tiên nổi tiếng, quá trình tự mình biết rõ ràng.

Y luôn muốn làm rõ chút chuyện, tôn giáo Trung Quốc chỉ có thể thịnh hành ở Trung Quốc, vì sao không thể phổ biến ra khắp thế giới? Điều này thật không thích hợp, vì sao bọn họ không có tính xâm thực mạnh như Thiên Chúa giáo và Hồi giáo

Vân Diệp cho rằng đó là do hệ thống thần phật không có quy chuẩn, một hệ thống khắp nơi là sơ hở, bảo người thông minh làm sao mà tin tưởng?

Vân Diệp không có ý định pha tạp các tôn giáo vào lẫn nhau, chỉ cần nhắc nhở những cao tăng nhất nhật tam kinh, các cao đạo, rằng khi vào tình huống nguy cấp, nhất định phải dùng phương pháp nhanh nhất sửa sai lầm của mình, áp lực chính là động lực tốt nhất.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc