Vân Diệp nấp sau tảng đá để tâm tình lắng xuống, Vượng Tài thò đầu ra nhìn hộ Vân Diệp, Đơn Ưng đột nhiên nhảy lên thật cao, vươn tay ra trong gió tựa hồ tóm lấy cài gì đó, Vân Diệp đấm đầu mình, lúc này mới bình tĩnh được.
Tiếng quát thu neo truyền tới, Vân Diệp rất rõ đội thuyền từ kênh Thông Tế tiến vào Hoài Thủy, qua Giang Đô sẽ meo theo sông Giang Nam tới Dư Hàng, cuối cùng được Phùng Áng nghênh tiếp rồi tiến vào đất Liêu, Lý An Lan sẽ bắt đầu làm lĩnh chủ thực sự, tám trăm dặm đất đủ cho nàng phá phách.
Từ xưa nhân sinh bi thương nhất là biệt ly, người hiện đại không thể cảm thụ được sự bi ai này, một lần chia tay có thể là mãi mãi, không giống như thời hiện đại, ngồi máy bay ba tiếng là có thể tới Lĩnh Nam phồn hoa, hưởng thụ gió biển mát mẻ.
Đó là nguyên nhân vì sao Tiểu Linh Đang cuối cùng hô lên lời nhớ nhung Vân Diệp, nếu không nói sẽ không còn cơ hội nữa, Tiểu Linh Đang biết với thân phận của Vân Diệp không cho y tùy tiện chạy tới Lĩnh Nam, mặc dù chỉ là nỗi nhớ, nó cũng phải nói ra, để Vân Diệp biết tâm ý của nó.
- Cho ngươi.
Đơn Ưng đưa tay tới trước mặt Vân Diệp, tay nắm một sợi tóc, đó là sợi tóc duy nhất bay lên bờ, Đơn Ưng nhìn rất rõ.
- Cám ơn.
Vân Diệp nhận lấy sợi tóc, cho nó vào ví rồi dẫn Vượng Tài về. Y đi rất nhanh, nắm tay nắm rất chặt, không dám quay đầu lại nhìn đội thuyền thêm cái nào, cái cuộc đời chó chết nhìn xem làm những gì, căn bản không cho người trên thế gian có được điều tốt đẹp, ngày tháng vui vẻ mãi mãi không thể so được với bi ai, cái câu rắm thối chuyện trên đời có tám chín phần mười không hợp lòng người là thật sao?
Suy nghĩ đó vừa nổi lên, khuôn mặt của Tân Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mắt, đôi mắt to đen láy chớp chớp:
- Tiễn đi rồi à?
- Ừ, tiễn rồi, nàng theo làm gì, không phải là hôm qua để kể cho nàng rồi sao?
Vân Diệp hơi luống cuống, tiễn chân nữ nhân khác bị lão bà nhìn thấy, đúng là xấu hổ.
- Thiếp thân không hỏi công chúa là ai, chỉ muốn hỏi cung nữ xinh đẹp mặc váy xanh kia là ai? Thiếp thân chẳng bận tâm tới công chúa, cô ta dù có giỏi đến đâu cũng chẳng thể gả vào nhà ta, chẳng cần lo, chỉ muốn xem nhãn quang của phu quân thiếp ra làm sao thôi, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Tự giọng điệu chua lè khinh bỉ của Tân Nguyệt, Vân Diệp biết lúc này nàng có thể đánh chết tươi một con hổ, im re không dám nói gì cả, Vượng Tài lẫn Đơn Ưng đều rón chân tránh thật xa Tân Nguyệt.
Khoảng cách về địa lý đúng là cũng có thể khiến tình cảm giữa người và người bị kéo dãn, sau khi Lý An Lan đi rồi, tâm tình của Vân Diệp được giải phóng, y không cần vờ vờ vịt vịt cưỡi ngựa nữa, cưỡi ngựa đúng là một việc khổ sai, ngồi trên lưng ngựa một ngày có thể làm tinh lực của một người tiêu hao sạch, có xe ngựa để ngồi, làm sao phải ủy khuất mình cưỡi ngựa.
Tung Sơn vào mùa hè đầy dã thú, khắp nơi là cây cối rậm rạp cùng cỏ dại, giữa rừng núi thi thoảng mới thấy một mảnh ruộng nhỏ được khai khẩn, trồng cấy đều là hòa thượng có tóc, mặc tăng y, niệm phật hiệu, nhưng không phải là tăng nhân chính tông, bọn họ là cư sĩ, ở nhờ trong chùa, độ điệp ( thẻ đi tu) xuất gia không phải là dễ dàng có được, bọn họ đang chờ triều đình cho bọn họ tư cách làm hòa thượng.
Một tiểu cô nương xác giỏ trúc, mặc áo hoa đi bên cạnh Vân Diệp, đầu hai cái búi tóc tròn kiểu trẻ con, hơi gầy gò, nhưng đôi mắt trong veo thông minh, tựa hồ rất hứng thú với Vân Diệp nằm khểnh trên xe. Vân Diệp mời nó lên xe, tiểu cô nương mỉm cười từ chối, đó là một tiểu cô nương rất có quy củ, trông chưa tới mười tuổi, giỏ xách trong tay không nhẹ, nó tựa hồ chẳng cảm thấy gì, bước chân rất nhanh.
Có thể nhìn ra nó rất muốn ngồi xe, cũng rất thích quần áo đẹp đẽ trên người nha hoàn Vân gia, nhưng lại chạy bộ theo xe, một đại nam nhân nằm trên xe, để một tiểu cô nương chạy bộ, chuyện này không phù hợp với quan niệm đạo đức của Vân Diệp, cho nên lần nữa y mời tiểu cô nương lên xe, nếu như không thích ngồi cùng nam nhân xa lạ, có thể ngồi cùng xe với tỷ tỷ xinh đẹp cũng được.
Lần này tiểu cô nương không từ chối, tung mình ngồi lên càng xe, chân vắt vẻo rất tự nhiên. Một tiểu cô nương mấy tuổi đầu có thể xách cái giỏ mười mấy cân mà Vân Diệp chẳng hề ngạc nhiên, nguyên nhân chủ yếu nơi này là Thiếu Lâm Tự, thái sơn bắc đẩu của võ học thiên hạ, có vài chuyện nằm ngoài dự liệu cũng chẳng có gì khó tưởng tượng.
Vân Diệp không thích ngồi xe có mái che, vì như thế cản trở y ngắm phong cảnh, Vân Tam liền trải thảm dày lên sàn xe, để hầu gia nằm cho thoải mái, tự mình đánh xe, thấy một tiểu nha đầu ngồi ở càng xe cười hi hi nhìn mình, càng có tinh thần, xe ngựa chạy rất nhanh.
Bầu trời âm u, nhìn có vẻ sắp mưa vậy mà mãi không có động tĩnh gì, Vượng Tài cổ đeo một cái yếm đuổi kịp, tên Đơn Ứng chết tiệt đó đem món ngon nha hoàn cho mình đeo dưới cổ, chỉ ngửi được mà không ăn được, Vượng Tài cuống lên tìm Vân Diệp, nhờ y giúp mình chuyển túi lên gần miệng.
Đơn Ưng đã giao hẹn với Vân Diệp rồi, không thể làm thế được, cũng không cho người khác làm, vì thế Vân Diệp giang tay ra tỏ ý không giúp gì được.
Tiểu cô nương bị tạo hình cổ quái của Vượng Tài thu hút, lấy trong giỏ ra một cái bánh táo, nghĩ một lúc bẻ ra làm đôi, cho vào giỏ một nửa, đem nửa trong tay đặt trước miệng Vượng Tài, muốn xem nó ăn.
Vượng Tài thích nhất đồ ngọt làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, liễm lưỡi một cái rồi cắn lấy miếng bánh trong tay tiểu cô nương, cái lưỡi thô ráp của nó làm tiểu cô nương bị ngứa, rụt tay lại cười khanh khách không ngừng.
- Nha đầu, muội tên là gì?
Vân Diệp quay đầu sang nhìn tiểu cô nương, đây sẽ lại là một cô gái bị Vượng Tài mê hoặc.
Tiểu cô nương không nói, chỉ cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
Sơn môn Thiếu Lâm tự xa xa đã hiện ra trong tầm mắt, chẳng hề hùng vĩ, chỉ có mấy cái cột gỗ dựng lên, ngay cả sơn cũng chẳng có, vắng tanh vắng ngắt chẳng thấy hương khách đâu, chẳng trách Hầu Quân Tập hoài nghi làm sao lại lên Thiếu Lâm tự dâng hương, đây chẳng phải là ngôi chùa làm pháp sự.
Từ xa đã thấy tri khách tăng mặc áo đen nhàn nhã đi tới, thi lễ xong, hắc y tăng không để ý tới Vân Diệp nữa, mà bảo tiểu cô nương:
- Thì Thì, sao con có thể thiếu quy củ như thế, tu hành không phải là để con kiếm lấy sự thoải mái, chúng ta cần là lấy thành, kính phụng hiến Phật tổ, kỳ vọng một ngày được đại tự tại. Bảo con đi mười dặm đường là là một loại rèn lyện phật tâm, bài tập hôm nay con phải làm gấp đôi.
Tiểu cô nương không giải thích câu này mà chắp tay nói:
- Xin nghe sư thúc dạy bảo.
Nói xong xách giỏ trúc lên, thi lễ với Vân Diệp rồi theo hắc y tăng vào chùa.
Trình Xử Mặc nhảy xuống ngựa, nhìn sơn môn đóng kín, nói với Vân Diệp:
- Diệp Tử, bọn lừa trọc này hình như không hoan nghênh chúng ta, ta thấy bọn chúng tựa hồ có địch ý.
- Có gì lạ đâu, từ khi Đại Đường ta kiến lập lên liên tăng cường ước thúc Phật giáo, phổ biến Đạo giáo, lấy độ điệp tăng nhân rất khó khăn, ngươi không thấy trong sơn cốc toàn cư sĩ tự làm tự ăn à, Thiếu Lâm tự là danh tự thiên hạ, về quy củ không dám vượt giới hạn. Những tăng nhân này năm xưa bệ hạ tấn công Vương Thế Xung đã giúp không ít, Phật gia đều hi vọng có thể làm bệ hạ động lòng buông lỏng giám thị, phân phát thêm độ điệp. Mấy năm trước Ngọc Lâm tăng, Giác Viễn tăng từng tới Trường An một chuyến, bị bệ hạ từ chối, thất vọng trở về, tất nhiên mang chút thù địch với huân quý chúng ta, có thể thông cảm được.
Ngưu Kiến Hổ nói:
- Cái cửa này ngay cả người thông báo cũng không có, chúng ta chả lẽ tự ý xông vào.
- Núi không theo ta thì ta tới núi, chúng ta cắm trại ở đây, ta không tin những tăng nhân này dám vô lễ tới mức đó. Huống hồ Đạo Tín đại sư đang làm khách ở Thiếu Lâm tự, ta và Đàn Ấn lão hòa thượng là chỗ quen cũ, bằng điểm này bọn họ không thể không gặp ta.
Duong chuyen hay qua