Sáu vị thứ sử nhìn nhau cười thảm, thấy mặt trời đã ngả về phía tây, đội thuyền hôm nay không tới nữa, bọn họ chuẩn bị về dịch quán, gửi gắm hi vọng vào ngày mai, đúng lúc này trên mặt biển vang lên tiếng tù và hùng hồn, từng cột buồm xuất hiện trên mặt biển, tiếp đó là vô số cánh buồm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đại kỳ đỏ chữ Đường màu đen treo trên đỉnh cột buồm, trong đó chiếc thuyền lớn nhất treo soái kỳ chữ Vân, được những thuyền khác kéo đi.
Bến tàu lập tức bùng nổ, Phùng Thái nhảy dựng lên hô lớn với thuộc quan, dân phu đằng sau:
- Thuyền tới rồi, lương thực tới rồi, kẻ nào dám nói triều đình bỏ mặc Hà Bắc, bệ hạ đã đem lương thực tới.
- Tới thật rồi, tới thật rồi.
Thứ sử Tương Châu bật khóc, các vị còn lại cười toe toét, chắp tay với nhau, rồi tản ra chuẩn bị đợi thuyền cập bến là bắt đầu vận chuyển lương thực, đây không phải là lúc khách khí, chậm một chút để xảy ra dân biến thì hỏng chuyện.
Vân Diệp thì nóng lòng đợi thuyền cập bến đỉ nghỉ ngơi cho đã đời, y chịu quá đủ sóng gió chòng chành trên biển rồi, ngay cả cơm cũng ăn ít hơn thường ngày một bát.
Chuẩn bị quay lại nói với thủ hạ cho nghỉ ba ngày để thoải mái hưởng thụ, nhưng phát hiện trên thuyền toàn kẻ tàn tật, tay bị cá làm bị thương, cả cánh tay bó vải treo lên cổ, đầu bị bọ cắn cũng băng bó, quấn kín đầu như thổ dân, còn chân bị trẹo thành trọng thương, cần hai người mới khiên đi được.
Vô Thiệt cười càng cạc nghe như vịt kêu, thoáng cái đã băng bó toàn thân Vân Diệp, còn nghe ông ta không ngừng căn dặn thân binh, hầu gia đấu với rồng hút nước bị cá mập từ trên trời rơi trúng làm bị thương.
Lưu Tiến Bảo càng thành anh hùng được truyền tụng bốn phương, vì bảo vệ hầu gia, khi cá kình lên thuyền một mình giết hai con cá kình, về sau xương cốt toàn thân gãy nát, đã thế vẫn cứu bốn mấy quân tốt bị rơi xuống biển, vớt được mười tám bao lương thực, hắn không phải là con người. Lưu Tiến Bảo nghe mà chảy cả nước giãi.
- Vô Thiệt, ngươi định làm cái gì, cá mập cái mẹ gì, một còn hoàng hoa ngư đã thiếu chút nữa lấy mạng của ta, nếu là cá mập thì sớm thành thịt vụn rồi. Lưu Tiến Bảo lúc đó đang thả diều, ai nhìn thấy hắn đánh nhau với cá kình, lại còn hai con? Các ngươi có thổi phồng cũng đừng thái quá, để người ta cười cho.
- Vân hầu, ngài là hầu gia, sao có thể bị hoàng hoa ngư đập ngất xỉu chứ, ít nhất phải là cá mập mới hợp thân phận của ngài, Lưu Tiến Bảo đúng là giết hai con cá kình, đầu hai con cá đó bị hắn cưa xuống, không tin thì ngài đi mà xem.
Hà Trung Vũ dứt khoát làm chứng cho Lưu Tiến Bảo, nhất định là chủ ý thằng khốn này rồi, đám người từ Hồng lư tự ra làm chó gì có kẻ tốt đẹp.
- Hầu gia, hiện giờ ở Hà Bắc lòng dân bất ổn, là lúc nguy hiểm nhất, củi khô đã rưới dầu, có đốm lửa nữa là thành đại họa. Loại tình hình này năm xưa hạ quan đã gặp rồi, Phòng tướng cũng làm thế, trước tiên phải để bách tính biết, triều đình vì cứu viện bọn họ, đã phái một vị hầu gia tôn quý nhất đi kiếm lương thực, vị hầu gia này trải qua trăm cay nghìn đắng mới đem lương thực về được, chuyện này không sai chứ?
Vân Diệp gật đầu, nhớ tới thảm cảnh của mình trong rừng là thương tâm, ăn xong con cá muốn ngụm trà cũng chẳng có, câu trăm cay nghìn đắng này dùng với mình không phải là quá.
- Vì tìm lương thực, ngài chiến đấu với kẻ man mọi ở phương nam, suất lĩnh tướng sĩ tắm máu khổ chiến, diệt vô số quốc gia, cuối cùng tích góp đủ lương thực cho bách tính Hà Bắc ăn, bụi bặm chưa rửa, đi suốt ngày đêm vượt biển tới Hà Bắc, đây là sự thật chứ?
Quá thật chứ, mẹ nó ngồi thuyền đúng là đi suốt ngày đêm rồi còn gì, Vân Diệp gật đầu, nghĩ một lúc nói:
- Nhưng mà nói thổ nhân thành mạnh quá.
- Không quá, hầu gia, thời Tam Quốc, Tôn Quyền diệt thổ nhân tổn thất cỡ nào? Thời tần ba chục vạn người chinh phạt Lĩnh Nam, những người có học vấn ở Hà Bắc ai là không biết, cho nên thổ nhân hùng mạnh, cực kỳ hùng mạnh, tướng sĩ hải quân phải trả giá bằng máu mới lấy được lương thực, đây là trọng điểm.
Vân Diệp ngơ ngơ gật đầu, đúng, thổ nhân vô cùng cường đại, vì Hà Bắc ổn định ta có nằm vài ngày cũng không sao.
Hà Trung Vũ căm phẫn nói:
- Sáu ngày trước chúng ta gặp phải rồng hút nước, cả thiên tai như vậy mà chúng ta cũng tránh được, trí tuệ của hầu gia làm tất cả cảm kích, tuy hơi thổi phồng một chút, nhưng hầu gia hỏi tướng sĩ xem có ai dám nói một câu thừa không?
- Hầu gia không quan tâm tới những thứ này, thăng quan, phát tài với ngài mà nói là trò cười, nhưng các tướng sĩ cần công tích thăng quan, cần biểu dương. Ngay hạ quan cũng cần kiếm chút công lao trong này, tránh có người đem cái chết Đường sứ tình lên đầu hạ quan. Hầu gia, vì tất cả mọi người, ngài hãy vất vả một chút.
Con người không thể sống cô độc, sống không thể chỉ vì mình, còn phải nghĩ tới cảm thụ của người khác, Vân Diệp không thiếu vinh hoa phú quý, không thèm dùng thứ bàng môn tà đạo để trát thêm vàng vào người mình, nhưng thủy quân cần, nạn dân cần, Đại Đường cũng cần, vô sỉ cũng được, cao quý cũng được, tất cả xuất phát từ nhu cầu thực tế, hiện thực quyết định tất cả.
Đăng Châu có bến tàu hải vận hoàn thiện, có thể neo thuyền lớn ngàn tán, bến tàu được dọn trống từ trước bị chiếm hạm thủy quân lấp kín, khi đám đông mừng rỡ chuẩn bị hoan nghênh tướng sĩ khải hoàn thì phát hiện ra trên mặt bọn họ chẳng có mấy nụ cười, đa phần là nghiêm túc cùng đau thương.
Ván dài được bắc lên bến tàu, y phục xộc xệch, hai cái răng cửa bị gãy, Vô Thiệt ôm thánh chỉ từ trên thuyền xuống, chẳng nói nhiều với mấy vị thứ sử, sau khi bảo bọn họ chuẩn bị xong nghi thưc, trước mặt vô vàn dân phu, tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế bệ hạ. Không biết trên người Vô Thiệt rốt cuộc chứa bao nhiêu thánh chỉ, tóm lại là luôn lấy ra được thánh chỉ trước mặt những người thích hợp, ở những nơi thích hợp, chẳng lẽ Lý Nhị có tài tiên tri.
Trong thánh chỉ đầy những lời giận trời thương người, một vị hoàng đế vì con dân thức khuya dậy sớm hiện ra rõ ràng trong miệng Vô Thiệt.
Khung cảnh trang nghiêm, vạn dân quỳ bài, tung hô vạn tuế, các dân phu nghe được tin tức mạnh mẽ nhất, một trăm vạn đảm lương thực, đều là gạo trắng phau phau, không có chút tạp lương nào, đó mới là điều họ quan tâm nhất, còn về hoàng đế thì nhất định là hoàng đế tốt, có thể làm bách tính no bụng vào năm đói kém đều là hoàng đế tốt.
Một tờ thánh chỉ đủ đánh tán những tin tức quái đản lan truyền trong nạn dân những ngày hôm qua, cái gì mà thiên thần ba mắt đã hạ phàm, long vương gia muốn thu thuế nhân mạng, tiểu tử nhà ai đó có nốt ruồi đỏ dưới lòng bàn chân, đồ phu của Trương gia bảo chém chết một con rắn lớn, v..v..v...
- Hoàng môn vì sao lại khốn đốn như thế, chẳng lẽ giữa đường gặp phải bất trắc?
Nguyên Đại Khả chắp tay hỏi Vô Thiệt:
- Nguyên thứ sử khách khí, chinh chiến liên miên, đường đi vạn dặm, thế nào chẳng gặp phiền toái. Có điều nhớ hồng an của bệ hạ, cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, lương thực đã vận chuyển tới, còn có ít cá khố, đó là ân điển của trận tai họa vừa rồi, ngài mau chóng sai người vận chuyển lương thực thì hơn, cứu nạn như cứu hỏa mà.
- Hoàng môn nói phải, chỉ là có thể cho đám hạ quan bái kiến Vân hầu, để thay nạn dân Hà Bắc cảm tạ trước mặt.
- Nguyên thứ sử không biết rồi, khi rồng hút nước tập kích đội thuyền, dưới trời mưa như trút, Vân hầu vẫn hiên ngang chỉ huy, tiếc rằng bị cá lớn do thủy long hút lên trời làm trọng thương, hôm nay mới tỉnh, không nên quấy rầy hầu gia dưỡng thương thì hơn. Phiền Nguyên thứ sử an bài một nơi thanh tịnh, để tướng sĩ nghỉ ngơi chốc lát, không cần chuẩn bị lương thực cho bọn ta nữa, trên thuyền còn có một chút.
Duong chuyen hay qua