Nguyên Đại Khả gật đầu, bảo Lai Tam lui xuống dùng cơm trước, viết tấu dâng hoàng đế, đoạn mở đầu là:
- Thần Đăng Châu thứ sử Nguyên Đại Khả khấu đầu ngoài ngàn dặm, nay Lam Điền hầu, thống lĩnh Lĩnh Nam thủy sư Vân Diệp trước phá thành Ti Sa, sau diệt thủy quân Tam Sơn Phổ.... Lửa cháy rợp trời, khói bụi bay ngoài ba trăm dặm, khi thần tấu báo lửa vẫn chưa tắt, khói bao phủ bầu trời, ở Đăng Châu cũng ngửi thấy mùi lửa cháy, thủy sư bắt được hơn năm mươi chiến hạm còn tốt của Cao Ly, số còn lại hư hỏng tan nát, có thương cổ muốn mua, bị thần ngăn cản, số chiến hạm còn tốt hiến lên bệ hạ...
Viết xong tấu mới sai người gọi Lai Tam tới, nói với hắn:
- Chọn sáu mươi chiếc chiến hạm tốt nhất đợi người Trường An tới xử lý, số bị hỏng còn lại đem bán đi, trong nhà lão phu còn chút bạc vụn, ngươi chọn ba cái thuyền nhiều gỗ một chút, bán cho quản gia.
Lai Tam cười tươi như hoa, chắp tay liên hồi:
- Mạt tướng chọn thật kỹ, thứ tốt nhất để cho bệ hạ, cái nào nhiều gỗ bán cho quản gia ba cái, toàn là thuyền hỏng, tác dụng gì đâu, ngài mang về chỉ bổ ra đốt được thôi, đem tặng không cho ngài cũng được, chỉ lo ảnh hưởng tới thanh danh phủ quân. Chuyện trong quân ngài cũng biết đó, cái gì cũng có sổ sách ghi chép đàng hoàng, mạt tướng không dám làm việc thiên tư, củi mỗi đống một quan, ít hơn không bán.
Nguyên Đại Khả gật đầu đi vào hậu đường, quản gia cười hì hì đi ra:
- Quan gia nhà ta hiền lành dễ bắt nạt chứ gỗ vụn nhà ai bán được một quan, ngươi kéo đống gỗ đó tới bến tàu nhà ta, ta mới trả tiền.
Rồi cả hai mắt la mày lém với nhau, choàng vai bá cổ ra biển.
Hà Thiệu dựa lưng nằm trên cái giường gấm cực lớn, một thị nữ người Hồ xinh đẹp lấy miệng đút nho cho hắn ăn, quả nho bị ả ngậm sắp tan ra rồi.
Cái núi thịt Hà Thiệu được thị nữ giúp đỡ vất vả trở mình, chỉ chuông trên bàn, thị nữ khác cầm chùy vàng gõ một cái, quản gia người Hồ đội mũ lông đi vào, khom lưng thi lễ.
- Chủ nhân tôn kính, kẻ hầu của ngài đợi ngài sai bảo.
- Lát nữa chỗ thủy quân có tướng lĩnh tới, ngươi chiêu đãi một chút, có một trăm chiến hạm Cao Ly cần tiếp nhận, có điều hiện giờ là thuyền dân đã tháo bỏ hết vũ khí, ngươi theo giá định sẵn trả cho hắn, không cần đối xử đặc biệt làm gì, chỉ cần trả tiền không thiếu một xu, cũng không cần tặng quà, không cần lo cơm, nếu cần thì trà nước cũng bớt luôn, những kẻ đó dù ngươi có cho chúng bao nhiêu thì tiền cần lấy bọn chúng cũng lấy không thiếu một xu, trò hay dùng thường ngày không cần dùng với chúng, lãng phí, một cái nhà cần tiết kiệm mới lâu dài được.
Hà Thiệu miệng thì nói, tay cũng chẳng nhàn nhã, không biết sờ vào chỗ nào của thị nữ, thị nữ cắn chặt răng, mắt long lanh nước, cố gắng không rên lên, quản gia người Hồ đầu cúi gằm xuống không dám nhìn, vâng một tiếng rồi vội vàng lui ra.
- Phụ thân của nàng ngày càng giỏi đó, quản lý kinh doanh đâu ra đó, phải tăng lương cho hắn mới được, tương lai các ngươi về cái Uy Ni Tư gì đó cũng có thêm ít vàng, ta rất tò mò với thành phố xây trên đảo và bùn đất của các ngươi, có một người thông minh nói với ta, người Uy Ni Tư đều là cao thủ kinh doanh, nên ta mới giữ các ngươi. Có điều chuyến kinh doanh cầu pha lê lần này quá ngu xuẩn, Đại Đường có vô số pha lê, thứ đồ chơi trong tay trẻ con cũng đẹp hơn của các ngươi, chả hiểu sao y lại nói các ngươi là thương nhân giỏi.
Nói tới chuyện này thị nữ kia trở nên bi thương, đặt cái đầu phì nộn của Hà Thiệu dựa vào ngực mình:
- Người thông minh kia nói không sai, người Uy Ni Tư rất biết kinh doanh, lần này thất bại là điều không ai ngờ tới, phụ thân thiếp hùng tâm bừng bừng muốn bán pha lê tới tất cả những nơi có người, nhóm thương nhân lần trước trở về đúng là kiếm được rất nhiều tiền, ai ngờ có hai năm mà chẳng đáng một xu rồi.
- Ha ha ha, Đào Tử, nàng đừng lo, chỉ cần cha nàng làm việc cho ta năm năm, các nàng sẽ được về quê, nói không chừng ta thưởng cho các nàng còn nhiều hơn là kiếm được từ pha lê.
Hồ nữ kia gật đầu, ôn nhu cúi đầu xuống cùng Hà Thiệu đại chiến môi lưỡi một hồi...
So với Hà Thiệu đang ở chốn ôn nhu, Vân Diệp bực tức chỉ muốn giết người, y ở trên đảo Tam Sơn đã tám ngày, lửa ở eo biển đối diện vẫn chưa tắt, hơn nữa còn có xu hướng lan tới nội địa, không một ai có thể vượt qua eo biển hẹp vào lúc này, chỉ cần thuyền lớn đi qua, phải chuẩn bị trước buồm bị đốm lửa thiêu cháy, huống hồ để buồm chắc hơn, nhiều nơi còn ngâm dầu, gặp lửa không cháy mới lạ, nếu làm ướt buồm đi nhanh một chút cũng được, nhưng Lưu Phương nói đảo Tam Sơn là nơi tốt, không nên tùy tiện đi lung tung.
Tính toán ban đầu thành vô dụng, hiện giờ kẻ địch ở Liêu Đông đã biết thành Ti Sa bị cháy, không cần biết do người làm hay do thiên tai, cảnh giới tất nhiên được tăng cường.
Lưu Phương ung dung uống trà, thấy Vân Diệp lại đá Nhân Hùng cứ hay quấn lấy y, cười ha hả:
- Con người lão Hùng không tệ đâu, hắn muốn làm gia tướng cho ngươi có gì không tốt, gia tướng nhà ngươi ít quá, bình thường hầu gia có ba trăm thân vệ, huống hồ ngươi là thống lĩnh thủy quân, cả nhà có trăm thân vệ đâu đủ dùng.
- Chưa bao giờ thấy có người muốn làm phó nhân như thế, làm gia tướng không có ngày ngoi lên được, chẳng lẽ hắn không biết sao? Chưa nghe nói có gia tướng nhà ai rút lui nửa đường, như thế hắn còn làm người được không?
- Chẳng hiểu nổi mấy suy nghĩ kỳ quái của ngươi từ đau mà ra, làm gia tướng cho nhà ngươi là cùng nhà ngươi cùng tiến cùng lui, nhà ngươi có phúc thì hắn hưởng nhờ, nhà ngươi gặp họa thì hắn cũng thảm. Nay ngươi mới trên hai mươi, đường đường truyền mệnh quốc hầu, nói ra còn oai hơn công tước, theo ngươi thì ba đời chẳng phải lo lắng gì, ngươi tưởng cơ hội đó nhiều à?
Lưu Phương hiện giờ hoàn toàn biết được sự lợi hại của xăng, một trận lửa cháy tới giờ cũng không dập được, thám tử mạo hiểm sang bờ đối diện do thám báo về, tro bụi phủ dày hơn một xích, mặt đất nóng tới không dẫm chân xuống được, đi cà kheo mới miễn cưỡng tiến vào được một chút, tường thành Ti Sa bị đốt thành màu trắng, xích sắt trên thành bị nung tới nóng chảy, thám tử nói, nếu còn có người sống, hắn sẵn sàng chịu quân pháp xử trí.
Cho nên Lưu Phương chẳng lo lắng tới chiến sự, người Cao Ly muốn khống chế lại eo biển này thì phải tốn nửa năm là ít, nay lửa đã chặn đường đi, ông ta chẳng lo nữa, bè đã chuẩn bị từ trước, chưa tới kỳ trăng tròn, thủy triều không cao, sao vào được cửa Liêu Thủy. Giờ mới là xuân chí, sức gió yếu, dựa vào sức người chèo bè tới thành Đại Vương, chưa đánh trận thì tướng sĩ cũng đã chết mệt rồi, đợi gió xuân tới vậy.
Giờ cách lúc tiến quân tới mười hai ngày, ông ta không vội, ngày ngày tham quan phong cảnh tươi đẹp đảo Tam Sơn, có vẻ vui quên lối về.
Từ sau lần giảng giải binh pháp cho Vân Diệp, ông ta tuyệt đối không nói tới đạo làm tướng hay tu dưỡng của tướng quân gì nữa, đa phần tự ông ta làm, ông ta thấy tự mình làm còn đỡ mệt hơn giảng giải cho Vân Diệp, ông ta muốn sống thêm vài năm nhìn tôn nhi thành thân sinh con, không muốn bị Vân Diệp làm tức chết.
Duong chuyen hay qua