ĐƯỜNG CHUYÊN

Vân Diệp chẳng bận tâm tới lời hăm dọa của Cao Sơn Dương Tử, cứ việc mình mình làm:

- Thanh Tước, huynh đệ ta hôm nay thiếu chút nữa thua ở đây, xem vũ đạo mà tới mức ngất xỉu, đúng là chuyện lạ. Xử Mạc, lau máu trên đàu đi, nói là uống say bị ngã, bọn họ uống say hết, phải truyền ra bên ngoài như thế. Ài, mất mặt quá.

Trình Xử Mặc gọi toàn bộ hộ vệ lên ai nấy đưa thiếu gia nhà mình về, để cho giống, Vân Diệp đổ rượu mạnh vào miệng mỗi người, lúc này mới yên tâm để người khiêng đi.

Một nữ nhân bò từ loạn phần cương về, mức độ coi trọng sinh mệnh hơn xa người thường, chẳng giống như người ta tưởng tượng báo thù xong cười to ba tiếng rồi tự sát, đó là suy nghĩ của kẻ ngu xuẩn, người chết một lần càng sợ cái chết.....

Cao Sơn Dương Tử trơ mắt nhìn Vân Diệp đưa vũ nương đi mà không thể làm gì được.

Uống rượu say phải đưa từng người về nhà, đó là quy củ, cũng là lễ nghi, phải xin lỗi trưởng bối nhà người ta, ba tên đầu óc tỉnh táo chuẩn bị tinh thần ăn chửi ….

- Khắc Minh huynh, khuyển tử hai ngày trước say khướt từ thanh lâu về, nhưng lão phu chẳng hề trách mắng, thấy nó mồ hôi đẫm mình, rõ ràng là ngất đi, Trình gia tiểu tử lại nói là uống say, trợn mắt nói dối làm lòng lão phu ấm áp.

- Nói như thế thằng bé Di Ái hôm đó cũng xem Thiên ma vũ rồi? Khuyển tử bị Vân Diệp đưa về, triệu chứng y hệt Di Ái, đám nhóc này lén lút đi đánh trận đầu cho chúng ta, sợ chúng ta lo, tùy tiện đổ chút rượu lên người nói là say, lừa ai chứ?

- Buổi sáng Di Ái tỉnh lại nói chuyện với lão phu một phen, Thiên ma vũ đúng là hung hiểm vô cùng, đám Di Ái uống thuốc cấm dục của Tôn đạo trưởng mà vẫn mê mẩn đầu óc, đeo mõm lợn cũng không có mấy tác dụng. Có điều vẫn có người cầm cự nổi, Vân Diệp, Ngụy vương, Trình Xử Mặc cầm cự tới cùng.

- Ha ha ha, đều là trẻ ngoan, bất kể có chịu nổi không cũng là đứa hiếu thuận, đám trẻ này chỉ cần giữ vững hiếu đạo là có thể đứng chân ở Trường An. Vân Diệp, Ngụy vương không tính, đó là cực phẩm rồi, Trình Xử Mặc cũng chịu được, chẳng có lý do gì đám chúng ta không vượt qua được. Ha ha ha, hai ta cả đời làm bạn với nguy hiểm lần này

Hai vị đại lão ở trung thư tỉnh vừa lật xem văn thư vừa tán gẫu, tâm tình tựa hồ rất khoai khoái, mây đen Bùi Tịch mang tới triều đường tự hồ tan biến hết.

Hiện giờ ngồi thuyền viễn chinh không phải là vấn đề Lý Nhị suy nghĩ, nhân tố không xác định được quá nhiều, chuyện gấp hiện nay là hủy lòng tin của Thổ Cốc Hồn, thế cho nên Lý Nhị mới để Cao Sơn Dương Tử làm càn, chỉ không ngờ nữ nhân này làm ra thịnh hội Thiên ma vũ, còn làm chết Bùi Tịch, Đại Đường từ trên xuống dưới mất mặt, cùng với sinh nhật Lý Nhị tới gần, sứ tiết các nơi tụ tập ở Trường An, muốn giết nữ nhân đáng ghét này cũng không thể.

Vũ hội ngày hôm đó Lý Nhị không có mặt ở hiện trường, nhưng trên bàn có báo cáo cực kỳ tỉ mỉ, khi Trường Tôn thị đọc đoạn Vân Diệp đẩy đầu Cao Sơn Dương Tử sang một bên mấy lần, cười rũ rượi.

Biểu hiện của Lý Thái làm Trường Tôn thị rất hài lòng, tuy từ đầu tới cuối khốn đốn một chút, nhưng vẫn chống cự được, không thẹn là nhi tử thiên tài của mình, nếu không có vũ nữ che mặt kia xuất hiện, Thanh Tước nhất định không có chút thương tổn nào.

- Hoàng hậu, Vân Diệp đưa nữ nhân kia tới thư viện rồi, hừ hừ, gan chó của y to lắm, đó là phi tử mà phụ hoàng đã sủng hạnh, vì thể diện hoàng gia, y phải đưa tới Cảm Nghiệp tự xuống tóc, đưa về thư viện là sao?

- Bệ hạ đừng quên nữ nhân đó chết rồi, danh sách hậu cung của thiếp thân không có nữ nhân đó, ghi chép của phủ tông nhân cũng không có, thái thượng hoàng cho rằng nữ nhân đó đã chết rồi, nhớ tới ả làm gì, ả không có cốt nhục, không có họ tộc, mặt thì bị hủy, chỉ là một thứ cô hồn dã quỷ. Bệ hạ cứ coi như không thấy con sâu này dưới giày, nhấc chân dẫm chỗ khác là được.

Lý Nhị gật đầu, năm nay giết mười sáu người, đó là dấu hiệu tốt, tới cuối năm nếu chết ít hơn hai mươi người thì là năm đại trị rồi, hiện giờ ông ta rất để ý chuyện này, người chỉ còn lại cái xác, tha cho một đường sống là được.

- Bệ hạ, báo cáo nói hình như Vân Diệp có cách đối phó với Thiên ma vũ, bệ hạ thấy sao?

- Chuyện nhỏ nhặt này vốn phải do y làm, trẫm không rảnh mà quản tới, hôm nào tới Vân gia xem làm miến mới là đại sự, sản lượng của khoai tây quá cao, vốn còn lo vẫn đề lưu giữ, giờ không cần lo nữa. Món miến tên tiểu tử đó đưa vào cung không tệ, hôm qua trẫm ăn rất nhiều, trưa nay vẫn muốn ăn.

- Thiếp thân tự tay làm miến đấy, trong hoàng cung có rất nhiều, ngự hoa viên treo đầy miến, thái thượng hoàng xem xong còn cho rằng là cảnh đẹp mới, cứ luôn mồm nói đẹp lắm.

Chỉ cho khoai tây đã cắt sẵn vào cối xay mà nói như thật.

- Đúng là rất đẹp, có mấy khung cảnh mà trẫm nhìn bao lần cũng không chán, đó là ruộng vàng óng, vườn quả trĩu chịu, thảo nguyên khắp nơi đầy bò dê, thêm nữa là quân trận đen xì xì. Giờ thêm một thứ nữa là miến trắng phau phau, ha ha ha, có những thứ này chẳng cần ngắm sơn thủy cũng được.

- Vân Diệp còn dứt khoát đòi của thiếp một ngàn quan, nói là chi phí bản quyền của thư viện, bình dân tiểu hộ ba trăm đồng là đủ, tới hoàng gia nhất định đòi một nghìn quan, vốn tưởng y tặng cho hoàng gia, ai ngờ cuối cùng một xu cũng chẳng thiếu. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Không sao, nếu bình dân mà cũng thu một nghìn quan thì trẫm mới xử trí, Thanh Tước nói sau này máy dệt cũng làm thế, hoàng gia không thể nắm hết các sản nghiệp trong tay, trong lời của Thanh Tước còn có hàm ý muốn để Vân Diệp tham gia, tên tiểu tử đó chẳng hề động lòng, còn trồng rất nhiều bông, nói đó mới là thứ tốt, chỉ dùng lông cừu, cuối cùng sẽ xảy ra thảm kịch cừu ăn người. Thanh Tước không hiểu cừu ăn người là sao, liền chạy tới hỏi trẫm, trẫm nghĩ mãi mới hiểu, cách dệt lông cừu truyền đi, lông cừu sẽ trở nên thiếu hụt, người nuôi cừu sẽ đông lên, nhu cầu có sẽ càng lúc càng nhiều, cuối cùng nói không chừng lấy cả ruộng nuôi cừu, dù sao lợi nhuận lớn hơn làm ruộng nhiều. Xâm chiếm một chút không sao, xâm chiếm nhiều, làm ruộng sẽ không còn đường sống nữa, nói không chừng sẽ có người chết, đó chính là cừu ăn người trong miệng y. Giờ tên tiểu tử đó ngày càng có tầm nhìn xa trông rộng rồi, bồi dưỡng thêm vài năm, tương lai sẽ là trợ thủ tốt.

Chỉ cần liên quan tới triều đường, Trường Tôn thị sẽ ngậm miệng, nhưng chuyện ca vũ do bà ta định đoạt, hôm nay Vân Diệp sẽ vào cung kể chi tiết cho mình nghe, nên rời điện Vạn Dân, về chỗ ở đợi Vân Diệp.

Vân gia bỗng nhiên nhận được rất nhiều lễ vật, lật xem danh sách thì đều là huân quý Trường An, thiếp đều dùng chữ đen nền đỏ, đó là lễ vật do đích thân gia chủ lựa chọn, không phải đại sự sẽ không long trọng như thế.

Cũng phải, bất kể nhà ai có đứa con hiếu thuận, kẻ làm cha luôn vui vẻ, lễ vật của Sài Thiệu là đặc biệt nhất, một đôi chim đồng, chỉ cần nhìn rỉ xanh trên đó là biết cổ vật, đã được chơi tới đen bóng, nhất định là món đồ yêu thích của Sài Thiệu.

Hào môn đại gia không có vài món cổ vật ra hồn sẽ bị người ta chê cười, tới Nhan gia, vòng đồng trên cửa có khi mấy trăm năm rồi, chiêu đãi khách càng dùng lễ nghi xa lắc xa lơ.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc