Nội thị nói hời hợt vài câu làm đám nha hoàn loạn lên, Đơn Dương nhìn đám nha hoàn gào khóc thảm thiết, lại nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiết Vạn Triệt, van nài:
- Ngươi muốn thì trừng phạt ta đi, đừng giết chúng.
Tiết Vạn Triệt mỉm cười:
- Ngươi nên cảm tạ Vân hầu đi, nếu không phải y cố ép ta ở lại ăn sáng thì người bên cạnh ngươi đã chết sạch rồi, lão tử và Vân hầu tung hoành sa trường mới có được vinh quang hôm nay, sao có thể bị nhục trong tay nô lệ. Vân hầu tâm thiện, lão tử thì không, ngươi mà thấy lão tử trên sa trường, nhất định tưởng rằng thấy ác quỷ địa ngục, mạng người trong mắt ta ngay cả cỏ rác cũng không bằng.
Đơn Dương rụt người lại đằng sau, ả tưởng Tiết Vạn Triệt muốn ăn thịt mình, lần đầu ả phát hiện Tiết Vạn Triệt đáng sợ như thế.
- Khục khục, Tiết hầu tác chiến như thế nào thì lão nô chưa thấy, nhưng chiến dịch trong sách công huân có lần nào không phải là núi xương biển máu. Công chúa điện hạ, hôm nay nương nương bảo lão nô tới giáo huấn, lão nô ngoài hành hình không biết cái gì khác, tức là nương nương muốn lão nô lấy mạng người khuyên công chúa.
Hành hình nữ tử rất phiền toái, đánh hai gậy đã vãi phân ra rồi, chưa tới hai mươi gậy đã im thin thít, nội thị cười cáo từ, khi rời phủ công chúa, sờ ống tay áo nặng trình trịch vô cùng hài lòng, với kinh nghiệm của hắn, tuyệt đối không ít hơn năm mươi kim tệ.
Tiết Vạn Triệt quay lại nhìn người chết ngổn ngang trong sân, đỡ Đơn Dương lên dìu vào phòng, Đơn Dương bò ngay vào trong màn, ôm chăn run lẩy bẩy.
Lý Uyên chết đi, Lý Nhị liền vô cùng lãnh đạm với đám huynh đệ tỷ muội, trừ mỗi năm tham gia ngày giỗ Bình Dương công chúa ( Lý Tú Ninh), thì đám Đan Dương lâu lắm rồi không được tiếp kiến hoàng đế, nguyên nhân chủ yếu là vì Lý Nhị cực kỳ ghét tính kiêu sa ngang ngược của họ, nhất là nghe nói tỷ muội của mình còn đi giới thiệu diện thủ cho chất nữ, lòng càng thêm phẫn nộ, không giết đã là khoan dung rồi.
- Đơn Dương, nàng lớn lên trong cung, bị chiều chuộng quen, không biết bên ngoài sống gian nan thế nào, tiền tài các nàng có được quá dễ dàng, luôn có nam nhân đẹp đẽ lượn lờ xung quanh. Không biết rằng loại nam nhân đó trong mắt bọn ta không bằng con kiến. Nàng là hoàng nữ, thân phận cao quý, ít nhất kiếm con mãnh hổ, không kiếm một con sói, ta cũng không tức giận như thế, nàng tìm đám kiến bọ làm gì? Còn muốn con cái đám kiến bọ đó kế thừa tước vị mà ta trải trăm trận mới có, chúng xứng sao?
- Nàng có biết, trước kia các nàng kiêu ngạo được là nhờ thái thượng hoàng, nàng xem, nếu bây giờ nàng còn như thế, bệ hạ sẽ lấy nàng ra khai đao, còn dám giới thiệu diện thủ cho Cao Dương. Nàng nghĩ tất cả các công chúa đều vô sỉ như đám tỷ muội nàng à?
- Phòng Huyền Linh là ai... Hả? Nàng không biết cả tể tướng đương triều?
Thấy Đơn Dương lắc đầu, Tiết Vạn Triệt bội phục sự cuồng ngạo tới ngu xuẩn của ả, tưởng trừ hoàng gia thì thiên hạ là chó lợn hết sao?
- Ông ta mà nghiêm mặt bách quan phải im như thóc, tể tướng mười lăm năm, các nàng dám xỉ nhục ông ta? Đúng là tự chuốc lấy cái chết.
- Chúng ta là phu thê thực chất chỉ có bề ngoài, trong lòng ta, nàng chẳng khác gì người qua đường, các ngươi tìm cái chết, ta vì sao phải theo cùng?
- Nói thật với nàng, nàng kiếm bao nhiêu tên diệu thủ, sinh ra bao nhiêu đứa con chẳng liên quan đến ta, ta chẳng qua là phò mã đô úy được thái thượng hoàng phong cho, đây là quan chức, không phải trượng phu nàng. Lần này ra tay không phải vì căm ghét, mà không cho nàng làm sằng làm bậy liên lụy đến ta. Ta nói rõ rồi, sau này chúng ta cứ sống thoải mái, nàng tiếp tục kiếm diện thủ, tiếp tục sinh con, nàng thích làm bản thân thối hoắc thì tùy nàng.
- Nhưng đừng làm hại đám Cao Dương, một khi nàng làm chuyện tự tìm đường chết đó, lần sau ta không nương tay đâu, ta giết người không cần thấy máu. Nàng bị kinh hãi, nằm nghỉ đi, ta bảo Lão Ngô sắc cho chén thuốc an thần.
Tiết Vạn Triệt cười gằn rời phòng, nhìn đám phó dịch quỳ trên mặt đất bảo chúng cuốn xéo, tự vào bếp đun ít thảo dược cho Đơn Dương uống, đây là việc của phò mã đô úy, Tiết Vạn Triệt luôn là thần tự tận chức.
….
Quan niệm kinh tế ngày lễ tiết còn chưa xâm nhập vào người triều Đường, thư viện kiếm tiền làm người người phẫn nộ, hai chợ Đông Tây Trường An vẫn theo tiết tấu cũ, năm mới kiếm tiền sẽ bị người ta chê cười, cuối năm tới lừa còn được ăn thêm ít đậu, nói gì tới hỏa kế vất vả cả năm.
Học sinh thư viện kiếm được tiền tất nhiên là cao hứng, nhưng bản chất họ vẫn là người đọc sách cảm thấy như thế không tốt, phải làm sao đây? Vì để tâm linh không bị tiền vấy bẩn, bọn họ quyết định tế bần, phụ cận Ngọc Sơn không có chỗ cho bọn họ thể hiện sự lương thiệt, thế là nghĩ ra phương án trung hòa, liên tục ba ngày sông Đông Dương mở cửa với bình dân, không thu phí, nhưng trò chơi không ít đi cái nào.
Vân Diệp đứng ở cửa nhìn đám đông nhốn nháo có chút tức giận, đám học sinh không dự liệu được cả Trường An sẽ tới à? Mười mấy vạn người làm cả con sông tắc nghẽn, còn chơi cái chó gì nữa, hoạt động tập thể là một môn học vấn, không phải cứ tụ người lại là được, vệ sinh, an toàn, ăn uống đều phải suy nghĩ. Nhất là cửa ra sông Đông Dương cực hẹp, nếu xuất hiện chuyện chen lấn, sẽ là đại họa.
- Sao có khả năng xảy ra chuyện đó, hầu gia quá lo rồi, thành lễ hội đen ở Trường An cũng tấp nập, chẳng phải vẫn ổn sao? Lão nô thấy thế này rất tốt, đông người đất mới vượng, giá đất Ngọc Sơn phải tăng lên rồi.
Vân Diệp bực mình nhìn Lão Tiền, đường Chu Tước rộng tới mấy chục trượng, cái đường như ruột dê của Ngọc Sơn làm sao so được. Phải nói cho Bàng Ngọc Hải, không thể để một tên học sinh giỏi bị hủy ở chuyện này.
Sự thực chứng minh Vân Diệp quá lo rồi, bách tính Trường An dưới chế độ quản lý quân sự hóa, hiểu rõ gặp phải chuyện này phải làm sao, theo nguyên tắc lần lượt, từng phường từng phường vào Ngọc Sơn, trật tự làm người ta khiếp hãi, trẻ con không có xe gấu mèo để ngồi, sờ đầu gấu mèo một cái là thỏa mãn nửa ngày.
Vấn đề duy nhất là đại tiểu tiện, sau này không lên bắc sơn nữa, năm sau cỏ cây nơi đó nhất định sẽ rất tươi tốt. Dưới ánh đèn rực rỡ, người bái Phật, bái Lão Tử, bái đèn long phượng. Có người thành kính tới mức cứ tháy tượng băng là bái lậy, không cần biết là thần linh nào.
Vì thời gian nghỉ phép, thư viện Ngọc Sơn cho bách tính vào tá túc, thật là, bách tính cho trẻ con vào thư viện ở một tối, còn lại dù lão nhân hay phụ nhân thà nằm ngủ ở ngoài trời chứ không vào. Về sau đám học sinh mới rõ, bách tính cho trẻ con vào vì chúng thuần khiết nhất, muốn được hưởng chút văn khí, người khác tùy tiện vào thánh địa sẽ bị tổn thọ.
Người đông thế còn ngắm cảnh cái quái gì nữa, đều vội vàng nhìn một cái rồi xuống núi, chỉ thế đã thỏa mãn lắm rồi, hô lớn không uổng chuyến đi này. Mấy chục cái nồi lớn chỉ làm một món thịt kho tàu, ba đồng một bát lớn, tặng kèm cơm, khói bốc tận ba ngày, lợn xung quanh Vân gia trang tử bị ăn hết sạch, khoai tây tích trữ trong trang cũng chẳng còn, lúc này mới tắt bếp, đầu bếp muốn làm tiếp lắm, tiếc là không còn nguyên liệu, chắp tay xin lỗi người chưa ăn được, thề năm sau sẽ chuẩn bị nguyên liệu sớm.
Một món ăn làm quá nửa thành Trường An quyến luyến, đầu bếp cho rằng đó là thành tựu rất lớn, tuy mệt chết, nhưng đi lại bắt đầu có khí thế rồi.
Hoàng Thử nuối tiếc nhìn đám đông rời đi, liên tục thở dài, mấy ngày này tới nước rửa xoong cũng có thể bán đi được, cơ hội tốt như thế vì không đủ nguyên liệu nấu ăn bị hỏng mất.
Duong chuyen hay qua