- Tào tặc chớ chạy, Hoàng Cái ở đây.
Kêu đến rát cả cổ...
Thấy cả nhà già trẻ nghe đến nhập thần, lúc thì thở dài, lúc lại kinh hoàng, Tân Nguyệt nghe đến mặt nhăn lại, Vân Thọ mặt đỏ lên. Vân Diệp thấy vậy thì rất đắc ý, vỗ cái chặn giấy ầm một cái, tiếng này vừa dứt thì có một âm thanh vỡ nát vang lên, bình trà Tân Nguyệt ôm trong ngực đã rơi xuống đất.
Tân Nguyệt còn chưa kịp than thở thì tiếng Lý Nhị đã truyền tới:
- Gia Cát Lượng can đảm, khiêm tốn, thận trọng, suy tính sâu xa, kiến thức uyên bác, chính là gương sáng văn thần. Đại chiến Xích Bích chính là chiến tích của Chu lang, chẳng liên quan đến hắn. Ngươi nói hươu nói vượn làm trẫm như lâm kỳ cảnh, người ta nói miệng lưỡi ngươi lợi hại, thật không oan cho ngươi. Bóp méo sử sách chỉ đề êm tai thú vị, như vậy lấy đâu ra tí học vấn nào?
Tên Lý Nhị này vừa rồi núp cạnh khoang thuyền nghe từ đầu, giờ lại nhảy ra chỉ trích, không thích nghe sao nãy không nói luôn? Cả thuyền người ta đều là nữ quyến, nghe lén cũng không biết ngại.
Lão nãi nãi vội vàng dẫn toàn gia khấu kiến hoàng đế, xong ra hiệu với Vân Diệp rồi dẫn theo mấy đứa nhỏ về khoang. Tân Nguyệt dẫn Na Nhật Mộ và Linh Đang tới hầu hạ Trưởng Tôn. Cùng tới còn có Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, phía sau cùng là Hứa Kính Tông đang phe phẩy chiết phiến.
- Mấy ngày không gặp ngươi dễ giận nhỉ, trẫm mới nói hai câu ngươi nhăn nhó cái gì? Xem ra gần đây trẫm ít dạy dỗ ngươi khiến ngươi thêm kiêu căng. Ngươi lật sách sử, đại chiến Xích Bích chưa từng có bóng Gia Cát. Bất học vô thuật, mau dẫn ra khoang sau xem Lam Điền hầu ngươi xa xỉ thế nào.
Cái này thật không còn chút mặt mũi, trong lòng dù ngàn vạn không muốn cũng đành phải dẫn bọn họ ra sau. Ra đến nơi Lý Nhị liền cười, không nói câu nào liền cắt tất cả chuối chín xuống, lại sai toàn bộ nữ thị vệ hái sạch vải trên cây, rồi nói với Vân Diệp:
- Ngụy Chinh buộc tội ngươi xa hoa vô độ, bôi xấu dân phong, cho nên trẫm tới lấy sạch để ngươi không còn tiếng xa xỉ, coi như là tiến cống cho trẫm. Sao, không muốn à?
Vân Diệp vội lắc đầu, cướp ngày đã tới ai dám không cho, vừa mới an tâm liền nghe Phòng Huyền Linh ở bên kia nói:
- Bệ hạ, bệ hạ tới xem những con tôm cua to bự này, quả thật lão thần lần đầu thấy.
- À, thế thì thịt hết, tối nay chúng ta dạ du Xích Bích hoài cổ, có vài món nhắm rượu cũng tốt.
Nói rồi nhìn kỹ lại, xem còn thứ gì khuân nốt được không.
Ngụy Chinh mắt mờ vừa rồi thấy cá mập nhưng không rõ là gì, định vén lưới vào xem thì bị Vân Diệp kéo lại, đang định nổi giận thì thấy một con cá mập to tổ chảng từ rãnh nước nhảy ra, đuôi còn đập trên boong phành phạch.
Cá mập dài hơn hai thước vùng vẫy thật kinh người, đừng nói bị cắn một cái, dù bị đuôi nó đập một cái cũng toi. Trưởng Tôn Vô Kỵ giật mình:
- Ngay cả tai họa ngươi cũng mang về Trung Nguyên sao?
Ngụy Chinh run rẩy, không thèm quan tâm tới Vân Diệp vừa cứu mình một mạng, tiếp lời:
- Cái này chính là kết quả các ngươi che chở y, nghe nói cá mập thích ăn thịt người, tàn độc vô cùng, giờ y nuôi dưỡng cá mập, ngày mai biết đâu lại nuôi mãnh hổ, hùng miêu trong thư viện cũng thành tinh, tụ tập hơn trăm con chiếm cứ Ngọc Sơn không chịu đi. Ha ha,đúng là kỳ quan Đại Đường.
Lý Nhị nhiều hứng thú nhìn cá mập đang giãy, coi như không nghe thấy lời Ngụy Chinh. Hắn không trách tội Vân Diệp vì hùng miêu là sủng vật của Hủy Tử, có điều không biết săn giết cá mập có gì đặc sắc.
- Cầm xoa tới cho trẫm, cho các ngươi xem trẫm giết ác sa này thế nào.
Lập tức có thị vệ đi tìm xoa, Lý Nhị một năm đều tới khu săn bắn hoàng gia ở Nam Sơn, luôn săn giết hổ báo, hôm nay thấy mãnh hổ biển rộng, làm sao có thể tụ thủ đứng nhìn.
Cái này không thể được, đầu cá mập này là để chữa bệnh, không cẩn thận sẽ phá hỏng can tạng, mắt Ngụy Chinh liền hết cứu, Tôn tiên sinh đã tìm được phương pháp, chỉ cần có thể chế ra một cái ống hút là có thể hút hết bạch sắc trong mắt Ngụy Chinh, rồi lấy dầu cá bổ sung vi ta min là được. Dù vừa rồi Ngụy Chinh vừa lên thuyền đã chê cười y, nhưng mắt của lão Vân Diệp nhất định phải trị.
- Bệ hạ, vạn lần không thể, con này dùng làm thuốc, Tôn tiên sinh đang chờ lấy can tạng, nên phải bắt sống.
Vân Diệp tìm một cây côn gỗ đẩy con cá mập về rãnh nước bên cạnh, giải thích với Lý Nhị đang cầm xoa.
- Ngươi muốn trẫm bắt sống? Chơi trẫm à, không thấy nó khỏe thế nào sao?
Lý Nhị bộ dáng khó hiểu nói, chỉ có thần kinh mới tay không bắt cá mập, không cẩn thận toi như chơi.
- Can tạng? Theo lão phu biết, can tạng cá mập chính là vật kịch độc, không biết Vân hầu định dùng chữa bệnh cho ai? Người mà khiến ngươi không tiếc tiền của mang cá mập sống trở về cũng chỉ có vài người, không biết là bệ hạ hay nương nương, hoặc là lão Trình, lão Ngưu, lão Tần, Uất Trì? Ngươi định độc chết ai?
Lý Nhị nghe vậy cau mày, dù gan cá có độc thật, thì Vân Diệp đã nói Tôn Tư Mạc muốn dùng làm thuốc, dù Vân Diệp mưu đồ bất lương, nhưng nhân phẩm của Tôn Tư Mạc ngươi nhất định phải tin tưởng, dùng kịch độc làm thuốc cũng không phải không có. Thạch tín, đoạn trường thảo chẳng phải cũng là một loại thuốc hay sao.
- Ngụy Chinh lời ấy không ổn, ngươi nói Vân Diệp xa xỉ thì đúng, nhưng nói y có tâm tư hại người thì trẫm không tin. Dù Vân Diệp xảo quyệt, hẹp hòi, tật xấu đầy thân, nhưng nói y hạ độc hại người nhất định không phải. Có điều trẫm cũng tò mò, Vân Diệp, can tạng này ngươi định dành cho ai?
Trong lúc nói, bọn thị vệ đã dựa theo phân phó của hắn đẩy cá vào rãnh nước.
- Bệ hạ, còn có thể là ai? Công dụng chủ yếu của can tạng cá mập là làm thanh tâm sáng mắt, người ăn sở dĩ trúng độc là do công dụng của nó quá mạnh, nhưng đối với người mắc trọng chứng về mắt thì lại là thuốc tốt nhất.
Vân Diệp không thể nói là do trúng độc vitamin nên đành nói vậy, nói xong vẫn còn thấy mình oan ức bèn nói tiếp:
- Về phần cho ai, chính là vị vừa giễu cợt, còn tố khổ, còn mưu đồ bất lương Ngụy đại phu. Mắt sắp mù mà bụng còn đầy tâm tư tiểu nhân, sớm biết vậy thần đã không phí sức.
Lý Nhị hết sức vui mừng nhìn Vân Diệp, lại nhìn cá mập, cuối cùng nhìn sang Ngụy Chinh còn đang run rẩy quai hàm, cảm thấy hôm nay trời thật đẹp, uất khí vì Ngụy Chinh mấy năm nay nháy mắt tiêu tan sạch sẽ, cuối cùng cũng có ngày thấy Ngụy Chinh bị người chỉ thẳng mặt mắng tiểu nhân, mà lão chỉ có thể cúi đầu chịu trận. Lý Nhị cười to một tiếng rồi đi xem nốt đám cua.
Phòng Huyền Linh oán trách Vân Diệp:
- Ngươi có cách tốt vậy sao không nói sớm, lão Ngụy khổ sở vì mắt hai năm, gần đây càng thêm nghiêm trọng, cáo bệnh cũng đã viết xong, chỉ chờ trở lại Trường An sẽ dâng lên bệ hạ. Ngươi còn nhỏ mà tâm tư cũng quá nặng, phải thấy lão Ngụy bêu xấu mới cam tâm.
- Oan quá, khi ở Lĩnh Nam ta cũng chỉ nghe quản gia nói mới biết, lúc đó trên biển thì nhớ tới can tạng cá mập chính là thuốc hay trị bệnh mắt, lúc đó mới lệnh gia tướng bắt một con, định đến Trường An sẽ mang tới nhà lão ngay, ai ngờ lão lấy cá mập gán tội cho ta.
Duong chuyen hay qua