ĐƯỜNG CHUYÊN

- Hầu gia, tên tiểu tử này theo chúng ta từ phố chợ, hiện giờ mới nhảy ra, tiểu nhân lo hắn có mưu đồ bất lương nên ra tay trước.

Trang Tam Đình bẩm báo với Vân Diệp:

Vân Diệp vỗ cánh tay Lão Trang, ý bảo hắn thả lỏng, ngồi xuống hỏi:

- Vì sao ngươi đi theo bọn ta? Ngươi là một người đọc sách, hẳn không có tâm tư bất lương, vậy vì sao?

- Cho ta mười quan tiền, mạng của ta là của ngài.

Câu này làm Vân Diệp sững ra, mười quan tiền một mạng người? Loại người gì thế này? Đang định bỏ đi thì nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu, bên trong đầy khẩn cầu và bi thương, đôi tay dài nắm chặt, móng tay gãy mà không biết. Vân Diệp đột nhiên thấy người này rất thú vị, hắn rất kiêu ngạo, mặc dù quỳ dưới đất, nhưng đầu ngẩng cao, mũi chảy máu mà không lau. Nhìn mình không chớp đợi quyết định.

- Ngươi là một người kiêu ngạo, vì sao coi rẻ bản thân?

- Tiền Thông nửa đời vất vả, tự thấy mình cũng học thuộc ngũ kinh, vì vươn lên với đời mà treo tóc lên xà, dao đâm đùi vất vả học hai mươi năm, lại du học mười năm, nhưng không làm nổi việc gì, còn dựa vào thê tử dệt vải nuôi sống. Làm sao ta chịu nổi? Nay nàng bị bệnh nặng, cần thuốc quý mới có thể sống được, ta nợ nàng, chỉ có cách dùng mạng này để trả.

Quả nhiên cổ kim tương đồng! Vân Diệp không hề hoài nghi, hậu thế mặc dù vô số kẻ lừa đảo, nhưng lúc này Vân Diệp vẫn cố chấp muốn tin, y thích những chuyện tốt đẹp, thích nhìn thấy chân tình ở nhân gian, hậu thế y là con quỷ nghèo còn chẳng để ý tới tiền tài huống gì bầy giờ lưng đeo vạn quan tiền, mười quan, cứ coi như làm việc thiện.

- Nam tử đại trượng phu đừng nên xem nhẹ bản thân, chỉ mười quan tiền đáng là gì, vừa rồi hộ vệ của ta làm ngươi bị thương, để bồi thường hai đĩnh bạc này coi như tiền thuốc thang, tự thu xếp đi.

Nói xong Vân Diệp bảo Lưu Tiến Bảo lấy ra đĩnh bạc mười lượng đặt vào bàn tay Tiền Thông, chắp tay rời đi.

Tiền Thông nước mắt như mưa, nắm chặt hai đĩnh bạc nhìn Vân Diệp rời đi, quỳ trên mặt đất khấu đầu ba cái, đi giày vào, loạng choạng chạy về phía hiệu thuốc.

Làm việc tốt tâm tình khoan khoái, chuyện mất mặt vừa nãy đã quên cả, lấy ngựa đem gửi, ba người cười nói về Vân phủ.

Vân Diệp được hoan nghênh nhiệt liệt nhất ở cửa, cả nhà ra cổng đón gia chủ về nhà, vừa mới xuống ngựa thì đám tiểu nha đầu đã vây lấy ca ca mồm mép liến thoắng phản ánh với y đám người xấu trước kia bắt nạt chúng đều quỳ ngoài cửa cầu xin tha thứ.

Đã nhìn thấy ngay ngoài cửa rồi, Vân Diệp đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, chuyện đánh Hạ lão nhị cùng phong quang trên triều đường hôm nay đã khiến bọn họ cực kỳ e ngại, lo Vân phủ tính nợ cũ. Chạy không chạy nổi, tránh không tránh nổi, chỉ còn đường nhận lỗi, hi vọng làm dịu lửa giận của Vân gia.

Đứng ở trên cao tầm nhìn liền khác đi, trước kia Vân gia chẳng qua là phú hộ trong thành Trường An, có vài trăm mẫu ruộng tổ, ba bốn cửa hiệu, mấy nam đinh Vân gia làm tiểu lại tại quan phủ, có thể nói là không tranh với đời. Chỉ vì có liên quan tới Vân Định Hưng nổi danh mà dính vào đại nạn.

Vân Định Hưng là ai? Là lão trượng nhân của Tùy thái tử Dương Dũng, là kẻ bỉ ổi, phẩm hạnh không đáng nhắc tới, nổi tiếng trong thành Trường An vì tham ô và tráo trở, thời phong quang nhất tới ngay cả Lý Nhị bệ hạ cũng từng là thủ hạ của ông ta. Nhìn thấy Dương Dũng gặp họa thì quyết đoán quy thuận dưới cờ của Tùy Dương đế Dương Quảng, truy sát di đảng của nữ tế còn tận tâm hơn Dương Quảng, đích thân chặt đầu hai đứa nhi tử mà nữ nhi sinh cho Dương Dũng. Là cầm thú mà ngay cả ngoại sinh cũng có thể ra tay. Về sau xui xẻo, khi tiểu nhân đắc chí đắc chí đắc tội với quá nhiều người, cho nên không ai đứng ra nói cho, nên chạy mất tăm tích.

Ông ta bỏ chạy, họ Vân trong thành Trường An gặp họa lớn, bất kể có liên quan gì hay không chỉ cần là họ Vân thì sẽ bị liệt vào hàng ngũ đả kích, thêm vào đó Dương Huyền tạo phản, Vân Định Hưng cũng tham dự, định sẵn vận mệnh bi thảm của Vân gia. Nam đinh gần như bị giết sạch, nữ tử, tài sản đều bị người ta thừa cơ cướp đoạt, vận mệnh bi thảm vô cùng.

Kẻ Vân Diệp muốn giết nhất chính là Vân Định Hưng, ông ta mới là kẻ gây tội, không có trí tuệ tương xứng với dã tâm thì đừng chơi trò vô gian đạo, nếu không hại người hại mình, mình vô duyên vô cớ kéo tới triều Đường có quá nửa khả năng là ông trời không đành lòng với thảm cảnh của Vân gia, đưa mình về cứu những người này. Đương nhiên lão phu nhân ngày đêm cầu khẩn cũng có tác dụng phụ trợ.

Ăn của ta thì phải nhả ra, lấy của ta thì phải trả lại, ức hiếp ta thì phải chuẩn bị tới lúc bị ta ức hiếp, quỳ ở cửa mong được tha thứ à? Quá ấu trĩ.

Vân Diệp không lên tiếng, bế Tiểu Bắc lên, nha đầu này không chen vào được đang khóc nhè, lau khô nước mắt Tiểu Bắc, nói với quản gia cô cô:

- Tìm lại chi tiết tài sản Vân gia trước kia, tính xem mấy năm qua đáng lẽ thu lợi bao nhiêu, bắt bọn chúng bù gấp đôi.

Nói xong rồi dẫn một đám tiểu nha đầu về phủ, chút chuyện nhỏ này còn chưa cần bổn hầu gia ra mặt, một quản sự trong nhà là đủ rồi. Hiện giờ chuyện gấp của mình là phải xem con lợn béo kia xử lý ra sao, cả nhà còn đang đợi ăn. xem tại.

Quản gia cô cô cũng cảm thấy đường đường hầu gia xử lý loại chuyện này hơi mất mặt, vội vã đim tìm lão phu nhân thương lượng xem có gia sản bị bỏ quên không. Phó dịch đóng đại môn Vân phủ, đám thương gia, tiểu lại bên ngoài quỳ càng thêm cung kính, gia chủ Vân gia về rồi.

Một con lợn béo được treo trên giá trước nhà bếp, được mổ rất sạch sẽ, Vân Diệp chỉ huy đầu bếp xẻ thịt heo, xương sườn, xương sụn, thịt ba rọi mỡ màng để lại, rồi thịt chân sau băm vụn chuẩn bị dùng. Bốn cái móng giò rõ ràng là không đủ, Vân Diệp đã mua ở chợ Tây một xe móng giò rồi. Nếu để Lão Trình biết mình làm thức ăn ngon mà không cho ông ta rồi nổi điên lên thì người thường không ngăn được, tránh bị ăn đòn nên làm luôn phần của ông ta vậy.

Tên đầu bếp trong quân doanh đã bị đuổi về lâu rồi, làm thức ăn ở thời Đường trừ nấu thì chỉ có nướng, hoặc là ăn sống, mất vệ sinh, ký sinh trùng bên trong giết không chết sẽ sinh ra đủ các loại quái bệnh, chỉ tưởng tượng cái cạnh giun sán lúc nhúc trong bụng đã sởn hết gai ốc rồi. Đời sau có vệ sinh kiểm dịch còn chẳng yên tâm nổi nữa là bây giờ.

Món xào ước chừng bắt đầu từ thời Tống, đó là thời đợi cầu kỳ việc ăn mặc, vật chất vô cùng phong phú, là thiên đường của văn nhân, nếu không phải là thanh niên bất mãn thì đó là niên đại lựa chọn hàng đầu cho người xuyên việt. Nếu thân đã ở Đại Đường thì tất cả phải do mình làm vậy, không có chảo, thì làm, không có xẻng, thì làm, không có gia vị, thì kiếm, không có mì chính, thì... Cái này thì chịu rồi, đành đun canh già, không có xì dầu, về điền trang ủ sau, khi nhỏ ở nông thôn đã biết làm rồi, chẳng khó gì cả.

Không có rau xanh, cái này mới là chết người đây, có thì có, nhưng chỉ cung cấp hữu hạn cho mấy vị hoàng tộc, ngay cả thái tử cũng bữa có bữa không, mình là hầu tước khỏi mơ. Trong tay chỉ có củ cải, ngó sen, Tiểu Nha cống hiến ra một mâm tỏi tươi, đây là vật cưng của tiểu nha đầu, bởi vì ca ca không ăn được cơm cho nên mới hào phóng cống hiến. Thêm vào nữa là đậu hũ và mười mấy loại rau khô. Hôm nay món chính là thịt lợn, cà và thịt dê thì khỏi cần.

Móng giò luộc trong nồi, dùng tới mười cái nồi, đốt lửa to, đổ nước đi, lại thêm nước mới vào, bỏ vào gừng, hành, tỏi vào, gia vị cho trong vải, dùng lửa nhỏ đun. Thẩm thẩm đứng ở sau lưng xem cẩn thận, còn gọi Nhuận Nương tới ghi chép, lão phu nhân không nỡ nhìn tôn tử cực khổ dưới bếp nên không tới. Vân Diệp nghĩ không ra, mình làm mấy món thức ăn sao lại cực khổ?

Bận rộn hai canh giờ liền, thấy sắp tới giờ cơm rồi, Vân Diệp đem móng giò, thịt ngó sen, thịt kho đầu sư tử, sườn rán chua ngọt mỗi loại bố trí hai phần, các loại bánh chiên làm xong cũng cho vào, bảo quản gia cô cô đưa tới Trình phủ, Ngưu phủ biểu đạt tâm ý. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đám tiểu nha đầu đằng sau lưng từ lúc Vân Diệp bắt đầu làm cơm đã đứa này một miếng, đứa kia một miếng ăn không ngơi mồm, thẩm thẩm ngăn cũng không được, nói là cô nương gia, tạo thành cái thói quen ăn tham không tốt. Vân Diệp thì kệ, khi nhỏ y không ít lần ăn vụng khi mẹ nấu cơm, lớn lên có gì không tốt? Đừng nói mấy đứa muội muội của mình bị chịu khổ, cứ nghĩ tới chúng nó sáu bảy tuổi đã phải đi hầu hạ người ta, ăn không no, mặc không ấm mấy năm, thương còn chẳng kịp, nói gì tới để ý ăn vụng với không ăn vụng.

Lòng đã nhồi xong, bầu dục cũng đã xào xong, bày ê hề hai cái bàn lớn, làm lão phu nhân trố mắt ra nhìn.

Trong nhà ăn tiếng nuốt nước bọt liên hồi, ở viện ngoài tiếng tranh giành thức ăn truyền tới, tiếng chửi bới của Trang Tang Đình rất to, xem ra tình hình chiến đầu kịch liệt.

- Diệp Nhi, cháu và sư phụ thường ngày ăn uống như thế này à?

Lão thái thái cảm thấy khó tin, món thịt kho đầu sư tử hợp khẩu vị nhất, sườn xào chua ngọt cũng vừa mồm, móng giò thơm mềm nức mũi, cắn một miếng thỏa mãn từ tận đáy lòng.

- Cái này đã là gì ạ, chỉ là mấy món đơn giản thường ngày, đợi cháu làm ra mấy thứ gia vị còn thiếu, rồi người hãy thưởng thức.

Vân Diệp khoác lác, những món ăn tinh tế đời sau e rằng chỉ còn có thể gặp lại trong mơ, mình là tay đầu bếp nửa mùa, làm mấy món ăn thường ngày không thành vấn đề, muốn làm mấy món ăn lớn bắc nam chỉ là mơ tưởng.

Vân Diệp đã ăn no, hiện ân cần gắp thức ăn cho lão phu nhân, mấy vị trưởng bối cũng không quên, đám tiểu nha đầu mỗi đứa gặm một cái chân giò, ăn tới mày đầy dầu mỡ, thực chỉ sợ bụng chúng quá no, bảo hạ nhân đun ít sơn trà, để chúng tiêu cơm.

Cơm không đụng vào, thức ăn hết sạch, cả nhà hết sức thỏa mãn.

Thẩm thẩm xấu hổ che miệng ợ một cái, vuốt ngực rồi nói:

- Chẳng trách Diệp ca nhi không ăn cơm, ăn thứ này rồi, thức ăn khác đúng là không ăn nổi. Diệp ca nhi theo lão thần tiên đúng là hưởng phúc.

- Ha ha ha, thẩm thẩm nói câu này đúng lắm, cả Vân gia chịu tội, một mình cháu theo gia sư đi khắp thế giới hưởng phúc, đúng là không nên lắm. Có điều nếu cháu đã trở về, không có lý nào cháu hưởng phúc mọi người lại chịu tội, kẻ thù của Vân gia quỳ ngoài cửa kia, có kẻ nào nợ nhân mạng Vân gia ta, kẻ nào nợ tiền tài của nhà ta, không cần nể nang, bệ hạ trống giương cờ mở phong tước cho cháu thì sẽ không ngăn cháu báo thù rửa hận. Mọi người cứ xem mà làm, các trưởng bối và tỷ tỷ định trở về nhà chồng thì nói với nãi nãi, cháu không phải đứa không hiểu chuyện, năm xưa bọn họ không chút dung tình đuổi nữ nhi Vân gia ta ra khỏi cửa, vậy phải đón về thật oanh liệt tưng bừng, trừ người Vân gia ta, bọn họ đừng mong bước qua cửa một bước. Mọi người về nhà chồng rồi, nếu phải chịu khổ nhục, cháu sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.

Vừa rồi ở nhà bếp thẩm thẩm có nói có mấy cô cô và tỷ tỷ có con được nhà chồng tới đón, muốn trở về, nói cho cùng không thể bỏ được cốt nhục tình thân, nam nhân xin lỗi rồi, xuống nước rồi, mấy năm chịu khổ cũng đã quên hết.

- Muội không về đâu, ca ca, muội không về.

Tiểu Tây ôm lấy chân Vân Diệp khóc toáng lên, Nhị cô cô mặt khó xử nhìn cả hai.

- Tiểu Tây đương nhiên không về, sau này sẽ sống với ca ca, chuyện cưới gả ca ca an bài, bọn họ chán sống thì tới đây đòi người.

Vân Diệp không nể nàng chút nào, nói với Nhị cô cô xong liền cáo lui với lão phu nhân, dẫn tám đứa muội muội rời nhà ăn, ra hoa viên tiêu cơm.

- Lão Nhị à, muội có vấn đề chỗ nào thế? Hầu phủ thì không ở, muốn về chịu tội? Diệp ca nhi tính tình hiền hòa, thích Tiểu Tây, lại hiếu thảo, mấy ngày qua thực lòng hiếu kính chúng ta như trưởng bối, muội làm thế không phải làm tổn thương tình cảm của nó à?

Đại cô cô rất tức giận:

Lão phu nhân không cho Đại cô cô trách mắng nữa:

- Đường là do mình đi, giày có vừa chân hay không chỉ bản thân mới biết, ngươi muốn về thì cứ về đi, nhà chồng ngươi còn hai đứa nhi tử, nhớ nhung cũng là lẽ thường tình. Không cần lo Diệp ca nhi, nó còn nhỏ, lại là tướng quân, tất nhiên là nóng tính. Nó sẽ an bài tốt cho Tiểu Tây, nhà chồng ngươi chẳng qua nhìn thấy Vân gia phất lên, sinh lòng dựa vào, có ngươi, Diệp ca nhi sẽ nể mặt mấy phần. Khi đi mang theo 300 quan tiền, đó là tiền riêng mà cháu ngươi cho ngươi để đề phòng vạn nhất.

Nói xong đứng dậy, được nha hoàn dìu ra hoa viên.

…..

Trời vừa mới tờ mờ sáng thì Vân Diệp đã thức giấc, không phải là y cần mẫn mà là bị than trong phòng hun cho không thể nào ngủ được nữa. Cái bồn than chết tiệt đó đốt nửa buổi tối chẳng mang tới được bao nhiêu nhiệt lượng nhưng sinh ra cả đống con bà nó ô xít các bon, đầu mê muội, còn ngủ tiếp nói không chừng toi cái mạng này.

Tới phòng lão phu nhân xem xét, lại tới phòng mấy tiểu nha đầu mở cửa sổ thoáng khí. Còn may là không có chuyện trúng độc, đám tiểu nha đầu ngủ không biết trời đất, chăn da cừu dày đắp lên người rất ấm, kéo lại chăn cho mấy muội muội rồi nhẹ nhàng rời phòng. Lão phu nhân ở ngoài cửa sổ thấy hết, mắt ươn ướt, đó vốn là việc bà làm mỗi ngày, giờ có ca ca quan tâm tới bọn chúng rồi, chẳng biết mấy con bé này kiếp trước tích đức ra sao mà kiếp này có một ca ca biết quan tâm săn sóc như thế.

Chạy quanh hoa viên mấy vòng, làm hết bài thể dục ấm người, cầm lấy trường thương trên giá binh khí, luyện thương pháp Trình Xử Mặc dạy cho mấy lượt, không biết có phải là do tâm tình hay không hay là do thương pháp tiến bộ, hôm nay luyện thương không ngượng tay chút nào, lưu loát tự nhiên, hứng thú nổi lên kêu một tiếng, thương lùi lại theo chân, hóa thành con rồng dài đâm vào đích bắn tên trong viện, bộp một tiếng, xuyên qua bên kia, đuôi thương còn rung, không tệ không tệ, trúng luôn vòng ba. Đang đắc ý bình phẩm tác phẩm của mình thì thấy Lão Trang từ sau cây chui ra, mặt chưa hết sợ.

- Thương pháp Bách điểu triều phụng truyền từ Triệu Tử Long này hầu gia luyện càng ngày càng thuần thục rồi, trong vòng năm bước đâm trúng đích, tiểu nhân rất khâm phục.

- Ngươi đang khen ta hay là chê ta đấy hả, cái gì mà năm bước trúng đích, cái gì mà thương pháp Bách điểu triều phụng, đây rõ ràng là thương thuật trong quân.

- Vậy thì tiểu nhân nhớ nhẩm rồi, ở trong quân 20 năm lại không nhận ra thương thuật trong quân, thật là đáng chết.

- Xéo ngay.

Trang Tam Đình xéo tới nửa đường thì quay lại.

- Hầu gia về sau luyện thương thì đừng luyện lúc nhiều người, tiểu nhân thực sự rất lo cho tám tiểu thư trong phủ, chẳng may bị bá khí của hầu gia làm bị thương thì không hay.

Nói xong ngậm miệng lại làm ra vẻ một dạ trung thành.

Thôi vậy, Vân Diệp cảm thán, lão tử chẳng phải là mầm luyện võ, một bộ thương pháp luyện nửa năm trời mà bị người ta nhận nhầm, cố nói là Triệu Tử Long dạ cứ như nhìn thấy Triệu Tử Long tay cầm ngân thương ánh mắt bi phẫn nhìn mình.

Biến bi thương thành ăn uống, sau khi nuốt trôi hai bát cháo, định làm thêm một bát nữa thì Trình Xử Mặc tới.

Tên tiểu tử này kéo theo một xe lễ vật, ở phòng khách cung kính bái kiến lão phu nhân, rồi kéo Vân Diệp sang sảnh phụ, nói buối sáng tới gấp còn chưa ăn sáng, bảo Vân Diệp cho hắn mấy cái móng giò, một bát thịt kho lớn, sườn chua ngọt cũng đòi, nói cái gì mà tốt nhất mỗi thứ một bát lớn, hôm qua ít quá, chưa ăn được mấy miếng đã bị Lão Trình đuổi đi, cố tình để bụng sáng nay tới ăn.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc