Nhìn tên đó bị chim ưng đưa đi, Vân Diệp chui từ trong hang ra, đầu bù tóc rồi ngồi thừ người trên đống đổ nát, chẳng lẽ đây chính là đối thủ tương lai của mình? Đau đầu quá, còn tám cái xác nữa, ai biết ngày nào sẽ đưa tới trước mặt mình.
Nhan lão nói đám người này biết bay, té ra là bay như thế, có chim ưng thế này, muốn hoàn toàn không ai hay biết không phải là dễ, thế nào cũng có sơ hở.
Bên ngoài lạnh quá, Vân Diệp đành chui vào hang, ngoài kia đen xì xì, chẳng may lại có một tên nữa tới, mình chết thế này thật quá oan, trong hang có người chạm vào chân mình, Vân Diệp vốn định đá một cái, lại thu chân về, nghe thấy giọng Lưu Tiến Bảo:
- Hầu gia, là tiểu nhân đây, người không sao chứ?
Sao cái chó gì chứ, lạnh chết mẹ nó nửa người rồi, kiểu so tài trực diện với người khác thế này không phải sở trường của mình. Vân Diệp thở dài, mình đánh lén, chơi hiểm còn được, nhưng gặp phải cao thủ thì hi vọng sống quá mong manh, nếu không phải buộc tơ khắp phòng, hôm nay không chết cũng khốn nạn, người ta chưa bao giờ muốn lấy mạng mình, đoán chừng là nhờ Bạch Ngọc Kinh cứu mạng.
Năm xưa nói bậy nói bạ một câu, nay thành bùa cứu mạng cuối cùng, mạng người ở Đại Đường không đáng tiền, bất kể là là thường dân hay quý tộc, thậm chí vương tộc cũng chẳng được an toàn, đây là bãi săn người. Ôi Hoa Tư chi quốc, một đám người tự cho mình là thần.
Khổng Tước Minh Vương trước khi chết mở thật to mắt muốn nhìn thấy thần phạt, nhưng chẳng có cái gì xuất hiện, bụi trên trần nhà cũng chẳng rơi xuống lấy một hạt, từ vạn dặm tới Trường An tham gia đánh cuộc, nhưng lặng lẽ biến thành tro, đó là yêu cầu của hắn, muốn quay lại vòng tay của đất mẹ.
Phòng sập rồi, lệnh cấm túc vì nhân tố không thể nghịch chuyển nên bị hủy bỏ, Vân Diệp được tha về nhà tiếp tục cấm túc, trước khi rời thành nhìn Trường An bao phủ trong tuyết, một chút bi thương dâng lên, vỗ tường thành lạnh băng, muốn giải phóng toàn bộ cảm xúc không tốt.
Mình hình như thay đổi rồi, lúc đầu không cam tâm làm chuyện vô sỉ, về sau làm chuyện gì cũng dùng thủ đoạn, cứ thế này thành lão gian tặc phong vân bị vạn thế thóa mạ mất.
Trước kia tâm tư thiếu niên đơn thuần, luôn hướng tới điều tốt đẹp, trong đầu mình tràn đầy mơ ước về tương lai, cắm đầu tiến tới là được, vỡ đầu rồi hẵng điều chỉnh phương hướng không muộn, mình toi rồi, sống lại lần nữa, phải tránh chuyện đập đầu vào tường, kết quả sống như một tên quái vật, có cao nhân nói, bất kể ai sống lại đều sẽ thành thánh nhân, Vân Diệp không thành thánh nhân, đang chạy ầm ầm trên con đường thành gian tặc.
Bách tính trong thành Trường An không biết đêm qua y đấu với kẻ địch hung tàn nhất, chỉ biết hiện giờ y đang lên cơn trên con đường rời thành, đây là tính thối của kẻ có tiền, bách tính cả ngày bận tối mắt, ai có thời gian ngẫm nghĩ gì chứ. Vừa nhin Vân Diệp đếm gạch trên tường thành đồng thời chửi tên gõ chuông thiếu trách nhiệm hôm qua, thứ chó má gõ một trăm linh tám hồi chuông thiếu một cái, đợi lão tử đợi tới nửa đêm.
Viên gạch thứ chín hàng thứ bảy vẽ một cái mặt quỷ, giống như đứa trẻ con nghịch ngợm tùy ý vẽ lên, đây là manh mối duy nhất Lý Nhị có thể nói với mình, tên thị vệ phản bội chỉ khai ra được một chút như thế này, nhìn đầu quỷ xuất hiện là phải nghe lệnh người đó, bảo làm gì là làm đó, không được lề mề, trốn tránh.
Nói ra thì đúng là câu nói nhảm, nhưng có thể khiến một người bất chấp tông tộc gia thất, nhìn con mình bị người ta giết ngay trước mặt mình mà không đổi sắc mặt cần nghị lực lớn cỡ nào, kẻ này tuyệt đối là hạng tâm trí vẹn toàn, khi Vân Diệp nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn trong ánh mắt của hắn, liền hiểu, chúng điên cả rồi.
Vở kịch ngụy trang giết cả nhà hắn không cần diễn nữa, hắn rất hưởng thụ loại thống khổ đó, người thẩm vấn hắn chỉ bị hắn trêu chọc, có điều loại người này cũng có khuyết điểm, đó là không cho xúc phạm lý tưởng của mình.
Những lời nói ác độc phun ra từ miệng Vân Diệp làm hắn phát cuồng hết lần này tới lần khác, hắn thực sự nghiến nát răng rồi, trước kia Vân Diệp cho rằng đó là một từ hình dung, không ngờ nhìn thấy thật, nếu không phải lưỡi hắn bị Đoàn Hồng dùng ngân châm gập lại, hắn vui vẻ dùng răng cắn đứt lưỡi mình rồi nuốt xuống.
Vân Diệp không tính để người khác biết tới bột nấm, kể cả người hoàng gia, thà không hỏi ra hơn là lộ bí mật. Lý Nhị nhất định biết rất nhiều chuyện, từ ánh mắt thất hồn lạc phách của ông ta là Vân Diệp biết người sau khi bị ám toán thê thảm cỡ nào, Trường Tôn thị đỡ ông ta. Vân Diệp chính mắt nhìn Lý Nhị thêm ba đạo ý chỉ gửi tới đại quân của Hầu Quân Tập, bí thư thừa không dám đọc câu chữ trên chiếu thư.
Lý Nhị mặt tím tái tự soạn ý chỉ, cho vào ống da trâu, đóng si, rồi đưa từng đạo tới biên quân. Hầu Quân Tập nhất định sẽ thích lắm, vì Vân Diệp biết, trên lịch sử chín họ Chiêu Vũ từ phồn vinh thịnh vượng trong một đêm biến thành mây khói ngày xưa nhất định liên quan tới mấy chiếu thư này.
Người của chín họ Chiêu Vũ hình như chưa bao giờ quên báo thù, cuối cùng có một kẻ thiếu chút nữa thành công, đó chính là An Lộc Sơn khét tiếng, đầu tiên là cắn răng nhịn nhục, cuối cùng trở giáo đâm một phát, đáng thương cho Đường Minh Hoàng phải thắt cổ lão bà của mình cổ vũ lòng quân, sau đó khốn đốn bỏ chạy. Nếu như Lý Nhị biết đoạn lịch sử này liệu có nương tay chút nào không? Đáp án là không, ông ta chỉ càng lệnh Lão Hầu làm quyết liệt hơn, cuối cùng chín họ Chiêu Vũ biến thành một truyền thuyết xa xôi.
Vân Diệp tìm được ba cái đầu quỷ, một cái khá lâu năm, bên cạnh có câu " Diễm nương, ta đợi hương diễm của nàng ở Đông Ly Cư", hỏi quan trông thành, ông ta vắt nát óc mới nhớ ra, Tiền Tùy có một gian khách sạn như thế, ở chợ tây, năm nay ông ta đã năm mươi tuổi, cha ông ta chính là quan trông thành, gia gia ông ta cũng thế, nên ông ta mong nhi tử mình thành quan trong thành tốt.
Ông ta dùng tộc phố tính toán thời gian, cuối cùng khẳng định, thời gian tồn tại Đông Ly Cư là chừng năm Đại Nghiệp, khi đó Dương Quảng mới giết chết ca ca của mình.
Đầu quỷ rất đẹp, mọc ba cái sừng, con mắt cũng được vẻ mang vẻ quyến rũ, nhất định là một nữ quỷ vẽ, địa vị cao hơn tên phản đồ đã thành thịt băm kia, hình vẽ mà tên đó nhận chỉ có một cái sừng nhỏ, chỉ một cái sừng đã khó đối phó như thế, Vân Diệp thấy tương lai của mình rất tăm tối.
Vân Diệp về nhà trong mưa tuyết, được thê thiếp hoan nghênh nhiệt tình, khỏi phải nói, chuyện phu quân bắt ma đã lan truyền trong giới huân quý, có điều mọi người chẳng ngạc nhiên, đệ tử thần tiên mà không có chút thủ đoạn đó thì làm người ta thất vọng mất.
Huân quý biết thực ra là bằng với bách tính cũng biết, gia đinh nhà nào đó từ biểu ca của mã phu nhà nào đó nghe được tin Vân hầu đại chiến ác quỷ trong vườn hoang, cuối cùng tương truyền trong dân gian, có một đống người làm chứng, biến thành sự thực trăm phần trăm. Thật là kỳ lạ, người không muốn thành thần nhất trong mắt người Trường An thành tam nhãn thần quân, nghe nói ở vùng nhỏ xa xôi, đã có tượng Vân Diệp nhe nanh múa vuốt.
Viên Thiên Cương vô cùng hối hận, ông ta cho rằng mình cũng biết bắt ma, hơn nữa còn là sở trưởng, thủ đoạn mưu sinh tổ sư gia truyền lại là sự đảm bảo tuyệt đối. Vân Diệp chẳng qua là tên nghiệp dư, ông ta sẽ còn làm tốt hơn, sau khi trao đổi với Vân Diệp, Viên Thiên Cương dâng tấu xin hoàng thượng sau này có chuyện tương tự giao cho mình làm, còn về Vân hầu, cứ dạy học là đủ rồi.
Vân Diệp giơ cao cả hai tay... À giơ cả ngũ chi đồng ý luôn, tốt nhất cái tên người chết kia đừng xuất hiện trước mặt mình, mà xuất hiện trước cửa nhà Viên Thiên Cương.
Hoàng đế hung dữ trừng mắt với Vân Diệp, những người biết nội tình như Lý Tịnh, Trình Giảo Kim thương hại cho Viên Thiên Cương, hoàng đế chuẩn tấu, đó là cách làm xưa nay của ông ta, với người dũng cảm nhận trách nhiệm, ông ta chưa bao giờ đả kích, nếu như làm Viên Thiên Cương mất mặt trước tất cả mọi người, làm tổn thương tấm lòng thần tử.
- Sau này đừng có tùy tiện đặt bẫy người khác, ngươi biết đây là chuyện chết người, có một số chuyện trẫm sẽ không bao giờ nói với ngươi, nhưng trẫm nói rõ ràng cho ngươi biết, một khi ngươi phát hiện tung tích những kẻ này, có thể hạ sát thủ, bất kể thương vong ra sao, bất kể trả giá thế nào, chỉ cần diệt sạch bọn chúng, trẫm sẵn sàng trả mọi cái giá.
Lý Nhị nói những lời này khi đi tản bộ với Vân Diệp ở hoa viên, nắm tay lại đấm vào thân cây tùng, tuyết đổ xuống rào rào, hoàng đế không tránh, Vân Diệp đành rụt cổ để tuyết đổ xuống đầu.
- Kỳ thực thần rất muốn nói bệ hạ không phải là vương tử xui xẻo đầu tiên, chừng năm Đại Nghiệp cũng có một cái đầu quỷ.
Gần đây sát khi của Lý Nhị cực mạnh, rất nhiều thần tử phạm lỗi nhẹ bị trừng phạt nặng, nghe Đoàn Hồng nói trong cung chết ba tên hoạn quan rồi, một trong số đó chỉ làm đổ bát canh mà thôi, cởi bỏ tâm kết của Lý Nhị là nhiệm vụ của Vân Diệp. Trường Tôn thị tới Vân gia trang, chỉ vì bảo Vân Diệp đi tảo triều, nhìn thấy người cũng rơi vào hố lửa, nói không chừng hoàng đế sẽ vui lên một chút.
- Năm Đại Nghiệp?
Lý Nhị mắt mở rất to, con ngươi lại co vào:
- Sao ngươi biết một hình vẽ có từ bao giờ?
- Đơn giản lắm, bên cạnh có chữ do người khác khắc, niên đại không chênh nhau là bao, vận may của thần rất tốt, câu " Diễm nương, ta đợi nàng ở Đông Ly Cư" ở bên cạnh đầu quỷ, thần hỏi rất nhiều người già, Đông Ly Cư được khai nghiệp vào năm Đại Nghiệp, khoảng hai năm là tan tành, cho nên thần xác định cái đầu quỷ đó ở năm Đại Nghiệp, thần phái gia tướng tới cổ thành như Lạc Dương, Tấn Dương tìm kiếm, thần dám khẳng định sẽ có thu hoạch.
- Không đủ, Bách kỵ ti cũng cần bồ câu truyền thư, nếu không ngươi bỏ hàm thủy sư Lĩnh Nam, làm thống lĩnh Bách kỵ ti đi, trẫm thấy ngươi rất có tài năng ở phương diện này.
Có ma mới làm cái chức vị nguy hiểm đó:
- Không được, thần là người thích thể diện, làm chủ quan Bách kỵ ti sẽ bị người ta cười nhạo, sau này còn làm người được nữa.
- Hử, làm gia thần của trẫm mất mặt lắm à? Còn có thể diện hơn là bị hoàng hậu quản lý.
- Khác nhau chứ ạ, hoàng hậu nương nương là tiên sinh của vi thần, học sinh bị tiên sinh quản thúc là thiên kinh địa nghĩa, không ai nói được gì, một khi làm gia thần của bệ hạ, thì hoàn toàn thành chó...
Nói tới đó biết lỡ lời, không đợi Lý Nhị kịp phản ứng đã nói luôn:
- Là thành chân rồng, sử sách không ghi lại, muội tử của thần không gả được cho nhà tốt, cái chức thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam tốt lắm rồi, thần không đổi.
Lý Nhị liên tục hít sâu mấy hơi liền, mắt nhắm chặt, tay run run chỉ ra cửa:
- Vân Diệp, xuất cung đi, có hoàng đế thanh danh không tốt như Dương Quảng cùng tình cảnh là trẫm thoải mái hơn rồi, thời gian tới đừng để trẫm nhìn thấy, câu kia ngươi suýt nói ra, trẫm phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế được, mau rời cung, truy tìm đầu quỷ, báo cáo của Bách kỵ ti sẽ có một phần cho ngươi.
Vân Diệp không có chút do dự nào, co cẳng chạy luôn, khi đi qua điện, cướp một chùm nho trong đĩa của cung nữ, ôm trong lòng, thấy hoàng hậu cũng không dừng lại, Đoàn Hồng từ xa đuổi theo, chẳng biết là đòi lại nho hay có lời muốn nói, hoàng hậu hết nhìn hoàng đế chắp tay đứng dưới cây tùng, lại nhìn Vân Diệp hoàng hồn bỏ chạy, tâm tình chớp mắt thoải mái hơn nhiều.
Về nhà, không bị cấm túc, cũng tự cấm túc, không ra nữa.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn- Phu quân à, hôm nay thiếp nhận lời Trình phu nhân cùng Thanh Hà tới chỗ Huyền Trang đại sư nghe kinh, Thọ Dương cũng đi, đây là vinh dự cực lớn, nghe nói Huyền Trang đại sư nể uy danh của phu quân mới đồng ý, nếu như có thể mời đại sư tới nhà làm pháp sự thì hay nhất.
Tân Nguyệt phục vụ ba cha con ăn cơm, cũng chẳng quan tâm họ có nghe không, nói luôn mồm không ngơi nghỉ, Vân bảo bảo và Lý Dung ăn uống không kén chọn, thìa to bằng nắm đấm nhỏ xúc luôn tay, hạt cơm dính đầy mặt, ăn một cách ngon lành. Vân Diệp thong thả xé bánh bao trong tay cho vào miệng, lời của Tân Nguyệt chẳng nghe lọt lấy một câu, còn về hai vị thiếu gia đương nhiên cũng chẳng nghe vào tai, hai đứa đều đợi ăn xong cơm được cha thưởng cho đùi gà.
Lý An Lan trang điểm lộng lẫy, Lý Dung ngẩng đầu lên nhìn mẹ cười thật tươi, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục bới cơm ăn, về phần rau xanh thì đánh chết cũng không đụng vào.
- Tân Nguyệt, cô xem đó, ba cha con người ta, một vị thả hồn vào cõi thần tiên, hai vị nuôi lợn, cô nói gì họ cũng không nghe thấy đâu, phí tinh thần làm gì, trong nhà có Linh Đang trông, không cần chúng ta lo.
Vân Diệp nhướng mày lên liếc Lý An Lan, hậm hực nói:
- Hai bà bầu trang điểm như thế cho ai xem? Chẳng lẽ nhìn trúng tên hòa thượng tuấn tú Biện Cơ, chuẩn bị thay lòng đổi dạ? Các nàng đi cũng không sao, ngàn vạn lần đừng đưa Cao Dương theo, lão phu thấy Cao Dương có một đoạn nghiệt duyên chưa đứt, chẳng lẽ ứng vào người tăng nhân đó? Phòng Di Ái thật đáng thương.
Lý An Lan bĩu môi:
- Bớt làm bộ thế ngoại cao nhân đi, Cao Dương gần đây bận chân không chạm đất, không ngừng chạy tới Lạc Dương, Tấn Dương. Phòng Di Ái là phò mã luôn tháp tùng ở bên, hai đứa chúng nó dính với nhau như mật, mẫu hậu còn lo chuyện không hay xảy ra, trước khi đi Tấn Dương, mẫu hậu còn căn dặn đấy.
- Vậy thì xong rồi, hoàng hậu không dặn còn đỡ, dặn là hỏng việc, nói không chừng giờ nàng thành đại di rồi, Phòng gia chuyến này phải cấp tốc làm hôn sự thôi. Nàng đi đi, hầu gia ta không mất mặt nổi.
Lý An Lan bực mình đánh Vân Diệp một cái, cười mắng:
- Con đang ở đây này, nói chuyện xấu hổ như vậy, không sợ dạy hư con à? Gia giáo của Vân gia ở Trường An đã chẳng có thanh danh gì rồi.
Hai đứa bé thấy nhắc tới mình thì ngẩng đều lên, mặt ngây ngô lấm lem làm Tân Nguyệt phì cười, Vân Diệp lấy gà quay trên giá xuống, xé hai cái đùi ra, cho vào bát mỗi đứa một cái, mình thì gắp măng ăn.
Nghe nói muốn đi gặp Huyền Trang, lão nãi nãi tất nhiên muốn đi, bà đi một cái là Vân gia trống luôn, chỉ còn ba cha con đi tản bộ tiêu cơm. Bất tri bất giác đi tới tiền việt, nhìn thấy mũ đầu hổ trong tay Vinh Hoa, cười hỏi:
- Đứa bé có khỏe không?
- Nhờ phúc của hầu gia, khuyển tử vẫn an khang.
Vân Diệp gật đầu:
- Cô đừng vội, hiện giờ Liêu Đông băng thiên tuyết địa, sông lớn đóng băng cả rồi, đợi khai xuân đã. Cô định theo đoàn cống sứ tới Cao Ly hay đi cùng thương đội của Vân gia?
- Vân hầu, thiếp thân vẫn chưa hiểu vì sao ngài thả mẹ con thiếp thân về, là con tin, thiếp thân có tự giác của con tin, xin ngài đừng thương mẹ con thiếp thân, nếu không dù có về Cao Ly thì mẹ con thiếp thân cũng chỉ có một con đường chết.
- Đây là một vụ giao dịch, mẹ con cô trở về, cái giá là đảm bảo cho thương đội Vân gia bình an, Uyên Cái Tô Văn hiện đang làm mưa làm gió ở Bình Nhưỡng, cả Cao Ly bị hắn tắm máu, nghe nói rất nhiều thương đội Đại Đường bị vạ lây, cô ở Vân gia không ngắn, hẳn biết mạng người của Vân gia đáng tiền, đưa mẹ con cô về, Uyên Cái Tô Văn đảm bảo thương đội Vân gia rút lui an toàn, chẳng phải tốt sao.
Vinh Hoa cười thê thảm:
- Cái danh dâm phụ của hiếp thân nhất định đã truyền khắp Cao Ly rồi, chỉ mong đưa đứa bé về, giao cho Tô Văn, đây là cốt nhục của huynh ấy, coi như báo đáp lại tình cảm của huynh ấy. Còn về phần thiếp thân, xuất gia cũng không tệ, thiếp thân vốn định tự sát, chỉ là không nỡ bỏ con mà đi, muốn nhìn nó trưởng thành giống phụ thân của nó, thiếp thân chết cũng thỏa mãn.
Thấy phụ nhân khóc, Lý Dung ưỡn ngực lên làm bộ dạng nam tử đại trượng phu, còn về Vân bảo bảo thì ngậm ngón tay, chảy nước dãi nhìn mũ đầu hổ của người ta.
- Uyên Cái Tô Văn nếu chút năng lực phân biệt thị phi cũng không có, dựa vào cái gì đối đầu với ta?
Duong chuyen hay qua