Tiễn Hủy Tử đi rồi, Vân Diệp dẫn Vượng Tài đi bộ men theo tường thành trở về, Lý Thái theo sau thất thần nói:
- Kỳ thực ta rất muốn tới căn cứ ngươi xây dựng sau trong Tần Lĩnh, ở đó ta là kẻ mù, kẻ điếc, không biết gì cả, vậy tốt biết bao. Nếu Hi Mạt Đế Á không chê hoang vắng, ta cũng muốn mang nàng đi.
- Hay lắm, Hủy Tử đi, ngươi muốn đi, Thừa Càn tới Nhạc Châu, cha mẹ ngươi và Lý Trì do ai chăm sóc? Ngươi xem sức khỏe cha người một năm qua kém đi bao nhiêu, trước kia hơi chút là khoe mình có sức bắt hổ giết gấu, giờ không nói nữa rồi, suốt ngày uống rượu hành lạc, ngày tháng như thế không lâu dài được. Lần trước ta hỏi lão nhân gia còn cưỡi ngựa, múa mã sóc được không, ông cười khổ, ngươi xem bụng phệ kia có còn chút dáng vẻ nào của anh chủ xưa không?
Lý Thái chắp tay rồi nhanh chóng rời đi, hắn không nghe tiếp được nữa.
Chuyện là như thế, khắp Trường An trừ bách tính ra thì chẳng ai thoải mái, hoàng đế không thoải mái thì nghĩ đủ cách hành hạ người dưới, quan văn phải luyện võ, quan võ phải biết chữ, Vân Diệp nhìn thành quả binh bộ báo cáo, không dám ký tên lên trên, hiện giờ không có võ quan nào không biết chứ.
Hiện giờ công văn như thiên thư, viết một đống lời rác rưởi, không hiểu viết cái gì, chủ ý văn võ kiêm toàn của Trường Tôn Vô Kỵ bị quan viên thiên hạ hận thấu xương.
Không biết ông ta ra sức thổi phòng mình văn võ song toàn làm cái gì, nhưng chỉ cần kẻ địch thích làm là Vân Diệp phá hoại, cho nên gần đây Vân Diệp chửi bậy ngày càng nhiều, ví dụ y đang chửi tên võ tướng trước mặt:
- Đầu ngươi là đầu lợn...
- Ta đầu lợn thì sao, Nhạc Châu không hợp cho ta ở, về Trường An hưởng phúc có gì sai, đại ca ta đã qua đời, trong nhà không có nam nhân không được, ác bà nương kia đã chết, ta có thể quang minh chính đại trở về chiếu cố hai nhà, ta thấy đây là lựa chọn không tệ.
Tiết Vạn Triệt theo thói quen vắt chân lên, vừa rung đùi vừa nói:
- Có biết người khác muốn ra ngoài khó thể nào không, ngươi có phúc không biết hưởng, Nhạc Châu hiện phồn hoa chỉ kém Trường An một chút, nhưng nói tới cư trú thoải mái thì Trường An hít khói, hai nhi tử của ngươi làm quan ở Nhạc Châu, ngươi không canh giữ Vân Mộng Trạch, chạy về để chết à?
- Nhi tử của ngươi cũng về rồi, ta ở lại làm gì, con người ta tuy ngốc một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn, con ngươi về tức là Nhạc Châu có phiền toái, Quan Đình Lung đã chết, hiện tiểu tử Thôi gia làm thứ sử...
- Khắm lắm, thứ sử Nhạc Châu là ta, đổi người bao giờ? Con ta về thành thân, ngươi không thành thân về làm gì? Ngươi làm gì còn sản nghiệp ở Trường An.
Tiết Vạn Triệt hiện giờ là chim sợ cành cong, gan nhỏ tới mức làm người ta phải... sợ, chút gió lay cỏ động thôi cũng làm hắn lo lắng, chẳng còn hào khí năm xưa trên chiến trường.
- Không dám mạo hiểm, ngươi đưa nhi tử về Trường An, có biết ta sống ra sao không, ngươi lại không cho ta chút tin tức gì, không sợ mới là lạ, hiện giờ ít ra có cả đống người. Triều đường lại thất thường, võ tướng như ta cũng phải đọc sách, ngươi nói ta không lo mà được à?
Vân Diệp chỉ biết lắc đầu, gặp phải đồng đội ngu như heo thế này đúng là bất hạnh của mình.
- Tâm tư tạo phản năm xưa đâu, sao giờ nhát gan thành thế này?
Một câu nói làm Tiết Vạn Triệt nhảy dựng lên, giơ cái tay to như quạt định bịt miệng Vân Diệp, Vân Diệp nghiêng người né đi.
Tiết Vạn Triệt áp thấp giọng nói:
- Đại gia ơi, lời này sao lại nói ở đây, hồi đó ta chưa hiểu chuyện, giờ tóc hoa râm rồi ai dám tạo phản chứ?
Vân Diệp đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa, lấy bút phê công văn cho Tiết Vạn Triệt đẩy tới trước mặt hắn.
Tiết Vạn Triệt thu công văn lại cười khì:
- Tối nay tới Yến Lai lâu nhé, có điều nói trước, khẩu vị của ngươi khó hầu hạ, lần trước vì người ta hầu hạ không chu đáo ngươi rỡ lầu của người ta. Khi ta tới Yến Lai lâu bao lầu, lão bảo tử biết khách là ngươi liền quỳ xuống dập đầu, mong ta tha cho Yến Lai lâu, ta đảm bảo với mụ, lần này chỉ xem hát, không phá lâu, thế nào?
Vân Diệp tức mình lắc đầu:
- Không đi được, tối Trình lão gia tử mời khách muốn ta tới góp vui, ngươi đừng tới Yên Lai lâu nữa, theo ta tới Trình gia trang uống rượu đi, vị đó mới là khó hầu hạ.
Tiết Vạn Triệt cười lớn bỏ đi, thanh danh của Vân Diệp ở thanh lâu thối khắm rồi, trước kia chẳng qua thích tống tiền ít dưa, giờ phát triển thành phá lầu, ai cũng bảo Vân hầu khả năng giết người quá nhiều, sát khí chưa tan hết, nên mới biến thành mừng giận thất thường.
Khi trăng bay qua nói đình viện Trình gia đèn màu treo cao, bữa tiệc hôm nay có tên, gọi là thải đăng yến, có điều đó là cái tên hiện tại thôi, lát nữa Trình Giảo Kim uống say không biết nó biến thành cái gì.
Trình Giảo Kim mặc trang phục dự tiệc rộng thùng thình gõ chuông vàng, nâng chén bạc trong tay hô lớn:
- Chư vị, cạn nào!
Rồi ngửa cổ uống cạn trước.
Phòng Huyền Linh đặt chén xuống, lau rượu trên râu:
- Lão Trình, rốt cuộc tối nay có kế hoạch gì, nói ra đi, tránh lát nữa hỗn loạn.
Trên bàn Đỗ Như Hối đặt mười mấy loại chén rượu, từ thanh đồng tới chén dạ quang, nói ông ta tới uống rượu, chẳng bằng nói ông ta tới khoe đồ sưu tầm mấy năm qua.
- Không thấy đèn màu đầy sân à, đó là do phó dịch trong nhà đặc biệt làm vì yến hổi, tuy không đẹp, nhưng cũng là tâm ý của họ.
Ngưu Tiến Đạt gật đầu:
- Có kế hoạch là tốt rồi, quy củ cũ một chén rượu một cái đèn, không chơi trò ỷ sức trâu từ đầu tới cuối, vô vị lắm.
Úy Trì Cung cười nhạt:
- Chưa phục hả? Chẳng lẽ lần trước thua ở giáo trường để lại gút mắc trong lòng? Toàn là huynh đệ cũ cả, nếu trong lòng không phục thì nói một câu, lão phu đem rượu thắng được cho ông mang về.
Vân Diệp âm thầm lui ra sau, hai người bọn họ không phải đánh nhau lần đầu nữa, trước cung Vạn Dân cũng đánh nhau rồi, chỗ này không ai cản được.
- Làm thơ! Đêm nay làm thơ!
Một câu của Trình Giảo Kim làm toàn bộ sững sờ, nhất là Phòng Huyền Linh lấy tay chỉ lỗ tai, ý bảo Trình Giảo Kim nói lại lần nữa, ông ta không nghe rõ, trước khi tới Trình gia, ông ta còn chuẩn bị xem đánh nhau. Ra khỏi cửa Cao Dương khuyên ông ta đừng nên uống nhiều, người Trình gia quá hoang dại, nhưng không ngờ Trình Giảo Kim lại đề xuất làm thơ.
- Đương nhiên là làm thơ, nhà Lão Trình bây giờ cũng có chút văn khí, đương nhiên phải làm thơ.
- Ông chắc chắn không phải loại thơ "một cái cành to" năm xưa chứ? Hay là lại nhờ Vân Diệp chi viện?
- Đừng coi thường Trình gia, nhà lão phu không chỉ có võ tướng, còn có cả tài tử. Lão Trình ta làm một bài đây, chư vị nghe cho rõ.
Phòng Huyền Linh vội quay về chỗ, thấy Vân Diệp cũng ngạc nhiên, mới yên tâm lắng nghe kiệt tác của Trình gia.
- Tương quân xuất tử tắc, mạo đốn tại ô tham. Già mâu nhạn môn bắc, trận dực long thành nam. Điêu cung dạ uyển chuyển, thiết kỵ hiểu tham tầm. Ứng tu trú bạch nhật, vi đãi chiến phương hàm
Trình Giảo Kim đọc như bò rống, cằm Phòng Huyền Linh thiếu chút nữa rời ra, Đỗ Như Hối đang chuyên tâm nhìn chén rượu cũng phải ngẩng đầu, Vân Diệp kinh ngạc không khép miệng lại được.
Không cần phải nói, đây là bài thơ hay, khí thế hào hùng, cổ điển trang nhã, không những có chút bóng dáng của thơ Hán, còn có phong thái Tam Tào, Trình Giáo Kim tuyệt đối không làm được.
Phòng Huyền Linh nghiền ngẫm hồi lâu hỏi:
- Bài thơ này do ai làm? Không giống của Vân Diệp, cho lão phu xem là bậc anh kiệt nào, không thể để Vân Diệp một mình độc bá.
Trình Giảo Kim vỗ tay, một thiếu niên mời ba mười bốn tuổi từ sau đi, Trình Giảo Kim nói:
- Vãn bối của lão phu, Lô Chiếu Lân.
__________________
Duong chuyen hay qua