Khí cầu bay lên rồi, không ngờ bay lên trên cả tầng mây, hiệu quả cực tốt, chứng minh người có thể bay lên trời, trước kia chỉ có trên bức tranh của Phật đà nhìn thấy được mỹ nhân ôm các loại nhạc khí, nhảy múa trên trời, là Phi Thiên.
Phi Thiên ở đây có nghĩa là thiên nhân phi vũ, trong học thuyết thần bí được truyền từ rất lâu, thiên chỉ thương khung, là trời có ý chỉ, xưng là thiên ý, những người này sở dĩ có thể múa trên không là vì điệu múa mỹ diệu của họ làm cảm động trời cao, là một trường hợp đặc biệt.
Chủ nghĩa lãng mạn của người Đường đúng là hại chết người, người của Trường Tôn gia vẫn chưa tìm thấy, chẳng biết rơi xuống đâu, chuyện đã qua nửa tháng, ba người đó vẫn bặt vô âm tín.
Nhưng ca vũ của Phi Thiên đã xuất hiện ở giáo phường ty, nữ tử duyên dáng mặc váy lụa người Hồ đẹp nhất, ôm tỳ bà làm đạo cụ, Vân Diệp thích nhất chiêu này, nếu như biểu diễn là nữ tử vóc người đầy đặn càng tuyệt diệu, khi vòng tay ra sau lưng gảy tỳ bà, y phục làm tôn lên hai bầu vú trọn trịa mê người, đám hoàn khố do Vân Diệp cầm đầm lập tức phát ra tiếng vỗ tay như thủy triều.
Vũ cơ vừa mới biểu diễn tinh thần ảo diệu tối cao của Phật gia thuận thế ngã vào trong lòng một tên hoàn khố vừa mắt nào đó, mồ hôi thơm đầm đìa, đám hoàn khố cũng thương hương tiếc ngọc, lấy khăn tay lau mồ hôi cho vũ cơ, không ai để ý tới khuôn mặt đẫm mồ hôi, bọn họ cho rằng bầu ngực phập phồng kia mới cần chiếu cố.
Vân Diệp ra vào chốn này không phải lần đầu, rất không tán đồng câu tỷ nhi thích tuấn tú không thích tiền tài. Thích tiền tài nhất là bọn họ, những ca cơ định sẵn cả đời cô khổ không nơi nương tựa, không ảo tưởng ái tình, chưa bao giờ thấy quỷ nghèo được ca cơ mỹ lệ yêu thích, bọn họ thường thích nhất thứ súc sinh như Lê Đại Ẩn.
Đám con cháu hào môn từ Tấn Dương tới, vì trông vô cùng thô bỉ, nhưng tiều xài phóng khoáng, ca cơ vừa ngã vào lòng Lê Đại Ẩn kia tốn công dùng lưỡi lấy ra được một viên trân châu, khoe với tất cả tỷ muội thành quả của mình, còn về phần Lê Đại Ẩn mồm toàn răng sún thì chẳng để ý.
Lê Đại Ẩn vỗ cái mông mẩy của ca cơ, ý bảo ả có thể đi rồi, ngồi lên chắp tay với Vân Diệp:
- Sớm nghe nói Vân hầu tài trí vô song, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, cho tiểu đệ kính Vân hầu một chén, cạn!
Vừa mới nói xong đã uống hết chén rượu, hướng đáy chén về phía Vân Diệp.
Hôm nay do Lý Bằng Trình chiêu đãi, Vân Diệp vốn không muốn tới, nhưng không chịu được Lý Bằng Trình ép buộc, đành tới tòa Phú Quý lâu mới mở này, trừ đám hoàn khố quen thuộc, có thêm thứ như Lê Đại Ẩn.
Con người trông thì thô bỉ, nhưng cử chỉ lời nói lại cực kỳ dí dỏm, chỉ cần nhìn hắn mả cái mồm đầy răng vàn cùng Trường Tôn Xung thảo luận ( thiền nhạc) nửa ngày, lại biện luận với Tiêu Duệ về kinh học rất lâu là rõ học vấn, hiếm có nhất còn thảo luận với Lý Hoài Nhân chút khó khăn quyền cước phát lực.
Người xấu xỉ lắm trò, đó là đánh giá của Vân Diệp, cũng không biết là thần thánh phương nào.
Vân Diệp mỉm cười uống cạn chén rượu, ở Đại Đường, chỉ cần là huân quý đều không dám quá thất lễ với người từ Tấn Dương tới, đám người này rất phiền, quê mùa, nhưng thế lực lại to lớn, với địa vị và tài phú của Vân Diệp hiện nay chỉ có thể mang thái độ kính nhi viễn chi.
Hiện giờ Lý Nhị thích nhất là dùng người Tấn Dương, Nghiêm Tùng, Hạ Thiên Thương đều tới từ Tấn Dương, tuy quan chức không cao, nhưng quyền lực lớn kinh người. Hạ Thiên Thương gần đây không tới Vân gia nữa, một là hắn có vẻ vô cùng bận rộn, hai là nghe Lý Thái nói, Lão Hạ trong mắt cha hắn đã là phế nhân, vì nhiễm quá nhiều thói dung tục, đó là nguyên văn của hoàng đế, tức là Lão Hà bắt đầu có tạp niệm, không đáng tín nhiệm nữa, kết quả tốt nhất là tới Chiết Trùng phủ làm đô úy.
- Vân hầu, Lê Đại Ẩn này là người thích náo nhiệt, chỉ cần ngài tiếp xúc với mỗ lâu sẽ hiểu, mỗ thích nhất là kết giao huynh đệ, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tung hoành Trường An.
Nếu Lê Đại Ần không nói câu này, Vân Diệp sẽ quy hắn vào loại muốn mau chóng hòa nhập vào giới hoàn khố, một lòng muốn hưởng lạc, câu này nói ra, cả người hắn liền biến vị, tên này không phải mật thám của Lý Nhị mới là con mẹ nó lạ.
Cho dù là mật thám cũng không hợp cách, mật thám nói thẳng như thế thì chưa gặp qua bao giờ, thấy hắn, Vân Diệp không khỏi nghĩ tới hán tử gầy gò bán thịt dê ở tiểu trấn biên thùy, kết thúc chuyện này, thế nào phải an bài cho hắn.
Lưu Tiến Bảo là người hiểu tính khí hầu gia nhà mình nhất, thấy hầu gia đã đứng lên, liền khoác áo choàng cho hầu gia. Vân Diệp định đi, tên Lê Đại Ẩn này mục đích không rõ ràng, tránh xa là hơn.
Lý Bằng Trình biến sắc, vội chạy tới kéo Vân Diệp hỏi:
- Vân hầu sao lại bỏ đi, nghe nói mặc vũ của nương tử Hoài Hóa là tuyệt kỹ hiếm có, vì sao không ở lại thưởng thức đã?
Vân Diệp vỗ mặt hắn:
- Chủ yếu là ta không thích tung hoành Trường An, trốn về nhà chơi với con tốt hơn.
Nụ cười của Lê Đại Ẩn hơi ngượng, Vân Diệp không nể mặt hắn, quan lục phẩm nho nhoi dù lai lịch lớn tới mấy cũng không cần nể mặt, đến Nghiêm Tùng khi cần chỉnh y cũng không mềm lòng, Lê Đại Ẩn là cái thá gì.
Vân Diệp đi, đám Lý Hoài Nhân, Trường Tôn Xung, Tiêu Duệ tất nhiên sẽ không ở lại, không khí đại sảnh trở nên nặng nề, Lê Đại Ẩn cười hi hi bóp ngực ca kỹ một cái, ca kỹ kia mau chóng lui hết, đều là người tinh minh, sao không nhìn ra Lê Đại Ẩn cực kỳ tức giận.
Lý Bằng Trình ngồi xuống bàn uống rượu, hắn không rõ tình thế lắm, một lệnh bài thủy giám bảo hắn toàn lực phối hợp với Lê Đại Ẩn, mặc dù không biết phối hợp làm gì, nhưng trong thời gian qua, nhìn ra được là đang nhắm vào Vân Diệp, trừ hoàng tộc còn ai có tư cách này, hoặc lá gan này.
Quan viên lục phẩm ở Trường An nhiều như lông trâu, Lê Đại Ẩn dựa vào cái gì ra oai với hầu tước tòng tam phẩm?
- Bằng Trình lão đệ, đừng nghĩ nhiều, người sắp vào đô thủy giám rồi, Vân Diệp kỳ thực cũng trong danh sách khảo sát, y không thích thì kệ y, sớm muộn cũng xử lý y, ngươi xem xem trong kinh thành còn có thiếu niên anh kiệt nào có thể giới thiệu cho ta?
Lê Đại Ẩn khoác vai Lý Bằng Trình, lại khôi phục bộ dạng cợt nhả:
- Ta không định gia nhập đô thủy giám gì hết, Trịnh công hạ lệnh ta toàn lực với ngươi, chuyện nên làm, không nên làm ta đều làm cả rồi, đó là chuyện công, giao tình chúng ta chưa tới mức xưng huynh đệ.
Lý Bằng Trình hiểu rõ mình phải làm gì rồi, hất tay Lê Đại Ẩn ra, kẻ không rõ lai lịch, không rõ mục đích này ngay cả đám Vân Diệp, những người thông minh hơn mình đều cho rằng không thể thâm giao, mình nên tránh xa thì hơn.
Chẳng bao lâu cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại một mình Lê Đại Ẩn, trên này ngồi nhìn đải sảnh trống không, bừa bộn, miệng lẩm bẩm chửi đám khốn kiếp không để lại ai thanh toán, một quan viên lục phẩm như mình lao sao đủ tiền, may mà những nữ nhân kia đều là nữ tử giáo phường ty, lệnh bài của đô thủy giám có lẽ có thể tiêu thay bạc, đấm vào bàn:
- Lão tử ở nơi hoang dã ăn dưa muối ba năm, chẳng làm được việc gì đã thành trò cười ở đô thủy giám, lão tử không tin có bức tường nào không lọt gió, cho dù biến thành chuột đào hàng, lão tử cũng đấu với ngươi.
Vân Diệp hôm nay được nghỉ, vốn định sớm về nhà, chỉ là Lý Bằng Trình nài nỉ mãi mới tới giáo phường ty ngồi chốc lát, nữ tử nơi đó toàn gia quyến phạm quan, Vân diệp không tới đó tìm vui, nơi chốn, người đều không hợp, tất nhiên đi sớm.
Cưỡi Vượng Tài đi trên con đường nhỏ lầy lội, cảnh trí sơ xuân hơn xa trốn trong phòng ức hiếp ca kỹ, ấn tượng Lê Đại Ẩn để lại cực tệ, đây là tên siêu cấp khốn nạn, nếu lần sau còn dám dây dưa với mình nhất định đánh gãy chân, con mẹ nó, dám nhìn lão tử tham lam như thế, tên này là kẻ đầu tiên.
Đọc truyện thời Minh ( hình như Cẩm Y Dạ Hành) có tên Lê Đại Ẩn, đọc truyện gì đó thời Tống cũng có, giờ là thời Đường, thằng cha này sống dai a …
Duong chuyen hay qua