ĐƯỜNG CHUYÊN

Vân Diệp ngâm nga tiểu khúc, chắp hai tay sau đầu, đong đưa đi về khoang mình, tai còn nghe thấy Lưu Phương quát tháo giao nhiệm vụ cho tướng lĩnh.

- Đại cữu ca có vẻ rất đắc ý.

Chẳng biết Đơn Ưng từ xó xỉnh nào chui ra, thình lình xuất hiện trước mặt Vân Diệp, tay cầm mộ con gà quay béo ngậy.

Vân Diệp xé một cái đùi, vỗ vai Đơn Ưng, tiếp tục về phòng của mình, ăn xong cái đùi gà phải viết thư cho Tân Nguyệt, con người một khi nhàn rỗi là nhớ tới người thân thiết nhất.

Thực tế y phải viết rất nhiều thư, viết cho Lão Trình, Lão Ngưu, Lý Hiếu Cung, thái tử, hoàng hậu, thậm chí là Tôn Tư Mạc, Lý Thái, nghĩ đã thấy đau đầu.

Số nữ nhân kia Vân Diệp đẩy sạch cho Nguyên Đại Khả, ông ta là quan địa phương, chiếu cố cho những nữ nhân đó là bổn phận.

Nguyên Đại Khả rất đau khổ, những nữ nhân đó không phải người Đại Đường, vả lại vùng Hà Bắc này vốn nữ nhân nhiều hơn nam nhân rất nhiều, cưới một lão bà sẽ bị người ta xem thường, phải có hai lão bà mới là hợp cách, cưới ba lão bà, nữ nhân khác sẽ cảm kích, nếu ngươi cưới bốn lão bà, quan phủ cũng tới cửa chúc mừng, còn cưới cả bầy như Hi Đồng thì dứt khoát là tấm gương, chỉ là không biết hắn chinh phục được đại lão bà chưa, trên đường về phải tới thăm mới được. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đánh qua đánh lại hơn trăm năm, cái vùng Hà Bắc này chưa bao giờ bình yên, những năm thái bình tiền Tùy, đây là nơi giao chiến giữa triều Tùy và Đột Quyết, nói tóm lại là chưa bao giờ thái bình, không bị chết đói cũng là chuyện chỉ có một hai năm qua, cách lấy lương thực từ biển mà Vân Diệp đưa ra dần thay đổi thanh danh nghèo đói của nơi này, riêng số rong biển mà Lan Lăng cần đã đủ nuôi sống ba trăm người, Vân Diệp phát hiện biệt viện của Lan Lăng ở Đăng Châu mới biết chuyện này.

Khẩu vị của người không khác với lợn là bao, chỉ cần lợn ăn được thì thường là người cũng ăn được, Vân Diệp biết rất rõ câu này, đó là do thầy giáo dạy cách sống nơi hoang dã nói cho, rất có ích.

Viết liền bốn năm phong thư, trong thư gửi cho hoàng hậu trọng điểm nói thành tựu của Lan Lăng và nữ nhân Cao Ly, hiện hoàng hậu lo thiếu nhân thủ, lo tới bạc đầu, khai xuân sẽ có vô số lông cừu được vận chuyển tới, nữ nhân Đại Đường chẳng ai muốn làm điền hộ, chỉ đành tính tới nữ nhân ngoại tộc. Giao cho Nguyên Đại Khả chẳng qua là đi theo trình tự, để những nữ nhân này thành nô phó hợp pháp thôi.

Trước kia Vân Diệp rất phản cảm cái chuyện cưỡng chế người khác làm nô dịch, những năm qua dần dần hiểu ra, Đại Đường trông qua có vẻ không giàu có lắm, nhưng so với các quốc gia xung quanh sẽ phát hiện ra bọn họ sống như thần tiên, nữ nhân Thổ Phồn chẳng khác gì gia súc, nữ nhân Đột Quyết chẳng khá hơn, còn về nữ nhân Tân La, Cao Lệ, Bách Tể thì càng thê thảm, ba nước này đánh nhau suốt, đến khi chiến sự khẩn trương, ngay nữ nhân cũng phải ra trận, nữ nhân lên chiến trường thê thảm thế nào thì khỏi dùng đầu nghĩ cũng biết.

Nghĩ tới đó Vân Diệp cười khổ, biến người ta thành nô lệ lại là giúp đỡ người ta, chẳng biết suy nghĩ này của mình sinh ra từ khi nào, người ta có cơ hội xuyên việt đều nghĩ cách thay đổi người xưa, chỉ có thứ kém cỏi như mình bị người xưa đồng hóa.

Đèn trong phòng Vân Diệp sáng tới tận canh ba, với y mà nói đây là cuộc giao lưu linh hồn giữ bản thân và người thân thiết.

Gấp thư lại, cho vào phong phong bì, lấy xi ấn lên trên, nhìn cả chồng thư cao trên bàn, Vân Diệp ngáp dài, bên tai vẫn nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của Lưu Phương, sử dụng một ông già bảy mươi tuổi tới độ này, Vân Diệp có chút áy náy, cơn buồn ngủ cuốn tới như thủy triều chớp mắt đánh tan tành sự áy náy đó, áo ngoài cũng chẳng cởi, kéo chăn, thổi nển, chẳng mấy chốc có tiếng ngày khe khẽ.

Sáng sớm còn đang mơ thì bị tiếng tù ù ù kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, đang định nổi giận thì nhìn thấy bày biện trong khoang thuyền, lúc này mới nhớ ra mình ở trên Mộc Lan chu, trong quân là thế, chẳng có gì để oánh trách, chỉnh trang lại y phục, gõ cửa sổ, Lưu Tiến Bảo lập tức bê một chậu nước sạch vào, trong quân không cung cấp nước nóng rửa mặt, nước lạnh như băng tức thì xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại. Rời khoang thuyền, vặn mình một cái, nhìn thấy Đông Ngư mang tới một cái vại ngói, tên Đông Ngư này đừng thấy hắn thô tục, làm cháo cá phải nói cực ngon, món này Vân Diệp ăn không biết chán.

- Lưu tiên sinh dậy chưa?

Mở nắm ra ngửi mùi thơm của cháo cá, hỏi Lưu Tiến Bảo.

- Dậy từ sớm rồi ạ, hiện Lưu tiên sinh đang ở trên thuyền nhìn tướng sĩ huấn luyện, nói là làm đánh giá, xem mức độ tinh nhuệ của tướng sĩ ra sao.

- Tốt, Lưu Tiến Bảo, ngươi đem cái vại này cho Lưu tiên sinh, ông ấy nhiều tuổi rồi, cần tẩm bổ.

Chuyện trên đời này không sợ khó, chỉ sợ ngươi không đi làm, làm rồi ngươi sẽ phát hiện ra chân tướng, ví dụ như hai quân giao phong, sự thực là chữ cường đại, tránh không được, né không xong, lúc này luôn có người xử dụng tiểu xảo, cho rằng như vậy sẽ có một đường sống, ví dụ thành công quá ít, chỉ có người không sợ vượt khó vươn lên mới có thành công lớn.

Cái luận điệu đầy sơ hở, diễn đạt trúc trắc này không phải do Vân Diệp nói, mà là do Lưu Phương nói, ông ta khịt mũi coi thường ví dụ mưu kế thành công mà Vân Diệp đưa ra, Chu Du lửa thiêu Xích Bích? Trên Bát Công Sơn cỏ cây biến thành binh? Thậm chí là mấy trò trộm gà bắt chó của Mạnh Thường Quân?

Một bãi nước bọt phun lên mặt Vân Diệp:

- Ngươi không nhìn xem mấy nghìn năm qua có được mấy ví dụ như thế? Những thứ đó vì sao được truyền tụng thiên cổ? Chẳng phải vì quá ít à? Số còn lại chẳng phải đánh trận quy củ sao? Bằng vào cái gì ngươi muốn dựa vào mưu kế giành chiến thắng?

Vân Diệp lau mặt, trên mặt còn có mùi cá, lão già này húp sạch bát cháo người ta mà không biết ơn, biết ông ta đang giảng kinh nghiệm cho mình, chứ không giảng đạo lý, cho nên mới có hút ngang ngược, thẹn quá hóa giận cũng không thèm chấp, ai lại đi so đo với một ông già bảy mươi tuổi.

Nhìn Đông Ngư đá một đại hán Quan Trung xuống biển, cơ mặt Vân Diệp co giật, mẹ nó buộc giây thừng thì phải buộc vào hông chứ, ngươi buộc vào cổ là thế quái nào? Đại hán Quan Trung chìm xuống nước như cái cân, thấy sắp không chịu nổi nữa, Đông Ngư kéo thừng lên, không biết uống bao nhiêu nước rồi, chân tay khua khoắng loạn xạ, nước bắn cả lên thuyền, đám đại hán Quan Trung đằng sau mặt vàng như nghệ, người run như cầy sấy.

Một người đã đành, đợi toàn bộ đại hán không biết bơi bị ném xuống biển, cả mặt biển như sôi lên, tiếng khóc gào đinh tai nhức óc.

Chẳng biết là ai hô lên một tiếng " cá mập", Vân Diệp tức thì nhảy dựng lên, chuẩn bị kéo toàn bộ đám vịt cạn Quan Trung lên bờ, nếu để cá mập cắn một hai người thì phiền toái to. Lưu Phương bực mình ấn Vân Diệp ngồi xuống:

- Đâu ra cá mập, đó là thủy quân đeo vây cá mập bơi trong biển dọa người ta. Hôm nay chúng ta nói đạo làm tướng, nghe cho kỹ, kẻ làm tướng, trước tiên giữ vững tâm, Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc, hươu bên cạnh cũng không liếc một cái, sau đó mới có thể đối địch.

- Phàm một khi động binh phải biết chủ địch, hiểu tướng địch, Ngụy tướng Đặng Ngải xuất quân phạt Thục Hán, từ đường nhỏ Âm Bình không người, dùng thừng buộc binh sĩ thả xuống vực sâu, nếu chẳng phải Thục Hán hậu chủ Lưu Thiên ngu xi vô dụng, thì dầu trăm vạn đại quân cũng có thể ngồi yên mà bắt sống. Đặng Ngải vốn coi thường Lưu Thiện, cho nên mới dùng binh chỗ hiểm. Vì thế tướng giỏi xưa nay dùng đại quân thăm dò mạnh yếu, hư thực của địch, đồng thời cũng dùng phản ứng của địch đánh giá mình, như thế có thể quyết định phương châm hành động.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc