ĐƯỜNG CHUYÊN

Phía trước là thác nước, ở đó có pho tượng phật cực lớn, mấy chục cao tăng đang niệm kinh, Lý Nhị nghiêng tai nghe, té ra là ( Địa Tạng bồ tát bản nguyên kinh), chính là kinh cầu phúc cho người chết do Huyền Trang phiên dịch, tựa hồ ẩn chứa chí lý thiên địa, du khách huyên náo tới đây lập tức yên tinh dâng một nén hương.

Lý Nhị chắp tay xem một lúc không nói gì cả, cùng Vân Diệp tiếp tục đi về phía trước, dù ông ta trấn định thế nào tới trước mặt pho tượng Lão Tử cưỡi trâu cũng không thể trấn định nữa, Viên Thiên Cương đang giảng giải cho tín đồ Đạo Đức Kinh, Lý Nhị đi tới dâng một nén hương, biểu đạt thành kính, vì tổ tiên tăng thêm chút nguyên lực rồi đi, nhưng tiếng giảng kinh của Viên Thiên Cương ở đàng sau càng thêm vang vọng trang nghiêm.

Trường Tôn thị vô cùng tự luyến ngồi trên ghế, Lão Diêm đứng cách hoàng hậu một trượng vẽ tranh, bối cảnh là phượng hoàng rực rỡ, Lý Nhị ghé tới sau Diêm Lập Bổn xem, gật đầu ý bảo hoàng hậu không cần đứng lên, ông ta dẫn Vân Diệp đi khắp nơi, cực kỳ hoảng thụ niềm vui đêm nay.

Hôm nay định sẵn là một đêm không ngủ, Lý Nhị ẩn trong góc tối nhìn đám đông, lòng rất bình hòa, ngày lễ tết luôn khiến người ta vui vẻ, huống hồ hôm nay chung vui với dân.

Ông ta nhìn thấy Lý Trì dùng thừng kéo Hủy Tử chạy trên mặt băng, hai huynh muội cười vô cùng vui vẻ. Cũng thấy Lý Thái ôm eo Hi Mạt Đế Á, vừa giảng giải câu chuyện thừa long dẫn phượng cho nàng, tay len lút trượt xuống mông nàng. Thấy Tiểu Nha cưỡi trên một bực tượng băng lớn reo hò, Âm phi đứng dưới mặt mày lo lắng. Thấy Lý Ảm và Thỉ Thì mỗi người một bên ôm Dương phi đi dạo. Ông ta nhìn thấy huân quý hào sảng nốc rượu, thấy các quý phụ quyến rũ thầm thì, thấy nụ cười của trưởng giả, thấy niềm vui của trẻ nhỏ, thấy một đế quốc cường thịnh.

Ông ta ghét núi cao xung quanh chắn tầm nhìn, làm ông ta không thể thấy hết thiên hạ.

- Lên núi.

Lý Nhị hạ lệnh ngắn gọn với Đoàn Hồng, ông ta muốn đứng cao hơn.

Hoàng đế lên núi thì phải có vạn dân đi theo, nhưng Lý Nhị không muốn có quá nhiều người chia sẻ tâm trạng của mình lúc này, chỉ dẫn theo Vân Diệp, chuẩn xác mà nói là ép Vân Diệp đi, Vân Diệp không muốn đi, Ưng Chủy nhai gió lạnh căm căm, có thể biến người ta thành cột băng, sao lại lên núi lúc tối đen thế n ày? Ở dưới núi ngắm nhìn những quý phụ vì khoe vốc dáng ưu mỹ nên ăn mặc rất ít, khiến họ rét co lại như rù không phải hay hơn à?

Sơn đạo trải đầy cấm vệ, đáng thương, mặc thiết giáp thế này bị gió lấy hết hơi ấm rồi, đóng cứng chẳng khác gì băng đăng. Lý Nhị trị quân rất nghiêm, Nghiêm Tùng lại là tên ác ma, đám tướng sĩ thà chết lạnh chứ không muốn dây dưa với tên ma vương Nghiêm Tùng.

Nhìn Trình Xử Lượng đao đao, tay cầm thiết sóc oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đầu gió, nước mũi chảy dài, Vân Diệp cởi một trong ba lớp áo da mỏng trên người, khoác lên cho hắn, hầu hạ hoàng đế là chuyện khổ sai.

Nghiêm Tùng cũng mặc thiết giáp đứng trong gió lạnh, dùng ánh mắt như đao nhìn Vân Diệp, Vân Diệp quen rồi, áp lực của Lý Nhị còn chẳng làm gì được y nữa là, nên ông ta đành dùng bạo lực, một tên thống lĩnh cấm vệ như ngươi thì là cái chó gì, thế là lấy bầu rượu bên hông xuống, cho Trình Xử Lượng một ngụm.

Khi đi qua bên cạnh Nghiêm Tùng nói nhỏ:

- Nếu đệ đệ ta bị lạnh sinh bệnh, xem ta đối phó với ngươi ra sao.

Từ khi được Lý Nhị hoàn toàn thừa nhận, tâm thái y đã thay đổi, giờ chuyện khiến y phải kiêng kỵ rất ít, tâm tính như quay lại thời thiếu niên mới tới Đại Đường.

Nghiêm Tùng người cứng lại, thường thì lời này do hắn nói với người khác, giờ bị người khác nói cực kỳ khó chịu, liếc nhìn Lý Nhị đi phăng phăng phía trước nói nhỏ với Vân Diệp:

- Xem xem ngươi đối phó với lão tử ra sao, lần sau cho Trình Xử Mặc tới Ưng Chủy Nhai hóng gió.

- Được, ta cho đệ đệ ngươi tới phương nam cùng Côn Lôn nô chèo thuyền, ngươi dám để huynh đệ ta đi hóng gió, ta dám cho đệ đệ ngươi tới chỗ như hỏa lò, tin ta đi, nóng không dễ chịu hơn lạnh đâu.

- Đệ đệ ta ở Hồng Lư tự, không phải ở Thủy sư Lĩnh Nam, ngươi làm gì nổi?

- Người trẻ thường muốn báo quốc lập công, vì thế...

- Vì thế nó báo danh tới đội thuyền đi giáo hóa phụ quốc? Khốn kiếp không yên lành ở Trường An, ra biển làm gì.

Nghiêm Tùng căm hận mắng mấy câu, sau đó thông minh không nhắc tới chuyện Trình Xử Lượng mặc áo da uống rượu nữa.

Cái lạnh với hoàng đế mà nói không là gì cả, một cái kiệu nhỏ đủ giải quyết mọi vấn đề, huống hồ trong kiệu còn có tài nhân vóc người đầy đặn, đoán chừng cách sưởi ấm của Lý Nhị rất ướt át.

Đi tới hơn canh giờ mới tới Ưng Chủy Nhai, trong đình sớm đã đốt hỏa long, Lý Nhị từ kiệu đi ra, chắp tay đi quanh Ưng Chủy Nhai sáng trưng một vòng, vịn lan can nhìn dòng sông băng phía dưới. Quả nhiên như Vân Diệp miêu tả, không khác gì ngân hà, những chấm sáng không ngừng di động kia là người cầm băng đăng, sao trên trời chắc là cũng thế? Lý Nhị ngửa mặt nhìn ngân hà trên trời nghĩ.

Trường An đêm nay cũng là tòa thanh không ngủ, một vòng đuốc quanh tường thành làm hiện ra đường nét tòa thành trong đêm. Hoàng cung trên Long Thủy Nguyên càng đèn đuốc rực rỡ, Lý Nhị có thể tưởng tượng ra lễ hội hoàng cung đêm nay náo nhiệt thế nào, nhất là mình và hoàng hậu không có mặt, đám phi tử nhất định càng thêm sung sướng.

Đường Chu Tước thành một dải sáng, người qua lại ắt đông nghịt, mỗi năm Tết Nguyên Tiêu là lúc Trường An điên cuồng nhất, người Đường cực mê vũ đạo, lúc này nhất định đang nhảy múa cuồng nhiệt.

Mỹ cảnh như thế Lý Nhị nhìn bao nhiêu cũng không đủ, muốn nhìn Lạc Dương, Tấn Dương, thậm chí xuyên qua rặng núi xa xôi nhìn Nhai Châu, muốn nhìn khắp thiên hạ liệu có vui vẻ như Trường An.

Đứng ở độ cao khác nhau, vấn đề suy nghĩ cũng khác, mắt Vân Diệp nhìn vào Vân gia trang, đêm nay Vân gia cũng có hội đèn, Tân Nguyệt cùng toàn trang lập sân khấu ở chợ, Vân gia làm tám ngọn đăng sơn. Gia chủ như mình phải cùng các chưởng quầy chúc mừng năm mới chứ không phải đứng trên Ưng Chủy Nhai uống gió.

Tâm tư Lý Nhị trải khắp thiên hà, Vân Diệp chỉ muốn mau mau xuống núi, về nhà, nhân lúc bọn nhóc chưa ngủ còn chơi với chúng một lúc.

- Ưng Chủy Nhai thấp đi rồi.

Lý Nhị lẩm bẩm, chuẩn bị xuống núi, hứng trí đã hết, mau xuống núi không tướng sĩ đứng trong gió lạnh cũng quá khổ.

Các loại sơn hảo hải vị, hoa thơm cỏ lạ trong đình chưa ăn miếng nào đã xuống núi, thừa lúc Nghiêm Tùng hò hét an bài thị vệ, Vân Diệp chui vào đình, uống một ngụm rượu ấm, tay trái cầm con gà quay, tay phải cầm móng giò được bọc trong lá sen, miệng nhét thịt viên, lúc này mới theo đội ngũ xuống núi, trời lạnh thế này không bổ xung chút nhiệt lượng thì có lỗi với bản thân.

Đi nửa đường thấy Trình Xử Lượng vẫn đứng thẳng tắp, thông minh buộc áo ở chân, đó gọi là người ấm chân, chó ấm miệng, chỉ cần chân không lạnh thì cơ thể không quá lạnh. Hoàng đế xuống núi, họ vẫn phải gác ở đây tới khi hoàng đế hoàn toàn rời Ưng Chủy Nhai, Vân Diệp nhét móng giò vào giáp ngực của hắn, tiếp tục gặm gà quay uống rượu mạnh đi theo đại đội.

Lại về tới sông Đông Dương, lúc này đã là nửa đêm, người Đường dự tiệc, không phải một hai canh giờ là kết thúc được, phải thâu đêm suốt sáng mới hợp với tính cách họ. Hai chân Vân Diệp đã đánh tỳ bà rồi, đám quý phụ, quý nữ chơi suốt tối vẫn cữ hăng hái, không khó hiểu, quanh năm suốt tháng bị nhốt trong nhà, hiếm khi được ra ngoài chơi một chuyến, phải chơi cho tận hứng, thả diều trong ngày Tết cũng đủ hoài niệm nửa năm, gặp đăng hội của thư viện chẳng phải hoài niệm cả đời à, lại còn có nam tử thư viện ngâm thơ...

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc