ĐƯỜNG CHUYÊN

Tên thị vệ rất muốn khép miệng lại, nhưng toàn thân không còn cảm giác gì nữa, thuốc tê do Tôn Tư Mạc chế ra rất đảm bảo về chất lượng, ông ta nói bốn canh giờ tự giải là sẽ không phải ba canh hoặc năm canh, Vân Diệp chưa bao giờ hoài nghi Lão Tôn.

Đợi thủ lĩnh thị vệ tới nơi, lửa đã lan tới bờ Khúc Giang, một lúc sau thì tắt. Vân Diệp nói với thủ lĩnh thị vệ:

- Kẻ này ngàn vạn lần không thể chết, ngươi cũng đừng nghĩ giết người bịt miệng để đùn đẩy trách nhiệm, kẻ này chết, ta đảm bảo già trẻ lớn bé trong nhà ngươi sẽ bị chặt đầu, nói không chừng là cửu tộc, nếu như hôm nay ngươi giữ được mạng kẻ này, ta hứa về sau không ai truy cứu trách nhiệm của ngươi, cùng lắm là đầy ra biên quân.

Thủ lĩnh thị vệ mồ hôi vã ra như tắm, đầu gối nhũn đi, quỳ sụp xuống đất, cầu khẩn Vân Diệp cứu mạng cả nhà mình, từ khi bị phái tới Khúc Giang là hắn biết sự cổ quái trong này, cũng biết bên trong có bí mật kinh động, hai năm qua sống nơm nớp, hai vị tiền nhiệm cả nhà chết sạch một cách vô cớ, nay bộ hạ của mình lại là gian tế, mình bị tru di cửu tộc cũng không có gì lạ.

- Đứng dậy đi, đều là người trong quân ngũ, ta không muốn thấy sĩ tốt gặp nạn, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ nói đỡ cho ngươi trước mặt bệ hạ, đi biên ải xa xa làm tham tướng vậy. Mẹ nó, bớt được người nào chết hay người đó, chúng ta đi về phía trước, xem người ta để lại lế vật gì.

Thủ lĩnh thị vệ như được đại xá, hắn không muốn làm cái công việc khốn nạn này thêm một ngày nào nữa, đừng nói đi biên quân làm tham tướng, có làm giáo úy thì hắn cũng làm.

Vân Diệp không nhổ tên ra, cắm trong thịt không chết ngay được, thủ lĩnh thị vệ đích thân vác tên phản đồ, mỗi bươc đi đều rất cẩn thận.

Đường không xa, đi rồi cũng tới, Vân Diệp nhìn thấy một tên mỉm cười bên Khúc Giang, tuy bị lửa nướng, nhưng nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt đen xì, hắn không muốn cười cũng chẳng được, khóe miệng bị khoét tới tận mang tai rồi, có người khắc một cái mặt cười trên mặt hắn, quần áo vẫn còn đốm lửa, mùi cháy khét men theo gió, hai cái tay giang ra, làm động tác nhiệt tình đón khách.

Ngực cắm thứ hình mũi dùi, Vân Diệp từng nhìn thấy rồi, chửi bới:

- Chết mẹ đám chín họ Chiêu Vũ đi, vứt mẹ thứ lấy chín xác đón khách đi, một đám khốn kiếp biến thái, không biết cách đón khách chính thống một chút à? Rải cánh hoa, kiếm mấy mỹ nữ, dù kiếm mấy đứa bé đứng bên đường vẫy tay cũng hơn thứ ma quỷ này.

Nhìn thi thể đón khách, sai thị vệ lấy củi khô, rưới dầu, không cho bất kỳ ai chạm vào thi thể.

Tất cả mọi người tránh xa, thi thể cháy bùng bùng, một lúc sau bắn ra một mũi tên, một lúc sau nữa tiếng lò so vang lên, vô số mũi châm nhỏ trong lửa bay ra, ngọn lửa thậm chí có lúc biến thành màu lam, Vân Diệp cũng chẳng biết trong thi thể đó lắp bao nhiêu cơ quan.

Trên đường về Vân Diệp sai thi vệ bắn chết một con thỏ béo làm bữa tối cho mình, cả ngày chỉ ăn hai cái bánh Trường Tôn thị đưa, không hiểu nữ nhân nấu canh hạt sen tới xuất thần nhập hóa này vì sao lấy bột sống nướng bánh, ít ra phải lấy nước sôi làm chín bột, bánh đâu phải cứ ném cục bột vào lửa mà ra được. Nhìn dấu răng trên cái bánh, Vân Diệp cho vào lòng, định về nướng cùng với thỏ.

Chuông tối gõ một trăm linh bảy tiếng, trừ loại người nhàn rỗi như Vân Diệp thì chẳng ai đi đếm xem có bao nhiêu tiếng chuông, Vân Diệp trở về phòng tiếp tục cuộc sống của mình, hai tháng này chẳng dễ qua.

Khi làm cơm y không lấy tuyết trắng chỉ vươn tay là có, mà tốn công ta khúc giang xách về một thùng, thường ngày y căm ghét nước Khúc Giang, hiện chẳng quan tâm nữa, so với tính mạng của mình, bẩn chút là cái gì.

Vân Diệp hơ ấm tay, tiếp tục nướng thịt thỏ, thịt thỏ rất nặng mùi, phải dùng vật liệu át đi, cho ít mãng thảo vào, thứ này đời sau bị bọn thương nhân tham lam bán như hồi, ăn phải nhẹ thì buồn nôn, khát nước, tiêu chảy, đau đầu, ảo giác, nóng nảy, tim đập thất t hường, tư chi tê dại, nặng t hì bất tỉnh.

Hai thứ này rất giống nhau, với người khảnh ăn như Vân Diệp, phân biệt không khó gì, cái túi hồi có bảy tám cây, xem ra người ta không muốn Vân Diệp ngủ say tít.

- Hầu gia, vừa rồi có thị vệ bị mũi lao ghim lên tường, chúng ta có tìm hung thủ không?

Thủ lĩnh thị vệ cách cửa sổ thỉnh giáo Vân Diệp, hắn cực kỳ phục bản lĩnh của Vân Diệp, tên phản đồ được hắn dìu vào viện tử, chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa.

- Lui đi, các ngươi chơi nổi trò này đâu, tối nay ta có khách, kiếm cho ta một vò rượu ngon, nhớ, nói rõ cho chủ quán là ta dùng đãi khách, nếu không vò rượu sẽ có độc, con mẹ nó, Trường An còn thứ gì để người ta yên tâm ăn được nữa không?

Thủ lĩnh thị vệ tò mò lắm, nhưng là người thông minh, hắn không hỏi gì hết, tới tiện nghi phường mua rượu, nói chính xác rượu là để Vân hầu đãi khách, dưới ánh mắt hoài nghi của hắn, tiểu nhị run run bê ra một vò rượu vẫn còn dấu si, trước khi đi hắn còn nhìn chưởng quầy và tiểu nhị, nhớ kỹ mấy khuôn mặt này, nếu rượu có độc, hắn sẽ bắt hết những kẻ này vào nhà lao tra tấn.

- Vân Diệp sắp mời khách, Quan Âm tỷ, y có gặp được người đó không?

- Nhị ca, biểu hiện của Vân Diệp hôm qua chưa làm chàng hài lòng à? Thiếp luôn cảm thấy y có khí chất bất động như núi, đêm qua nguy cơ trùng trùng mà y còn có thể kê cao gối ngủ ngon, trời sáng mặt không đổi sắc, Công Thâu Mộc không có được khí độ đó.

- Năm lần đánh cuộc chỉ cần chúng ta thắng thêm một lần là chân tướng phơi bày ra thiên hạ, Nhan lão tiên sinh dùng tinh thần không sợ hãi thắng một, Hồng Phất Nữ dùng kiên cường liều một cuộc, Công Thâu Mộc thua ở thuật cơ quan, mất hết lòng tin, Lệ tiên sinh thua ở dùng độc, bồi vào tính mạng của mình, có lẽ Vân Diệp dùng trí tuệ thắng lần này, thiếp thân rất tự tin.

Lý Nhị ngửa mặt cười dài, tiếng cười đầy sự sự bất cam:

- Trẫm mới là chủ thiên hạ, bằng vào cái gì để một kẻ thất phu trêu đùa, không băm vằm hắn thành vạn mảnh, làm sao trẫm nuốt trôi được mối hận này.

- Chàng là phi long tít trên trời, đám người kia là con muỗi quấy nhiễu, chàng có sức vạn quân cũng chẳng làm gì được chúng, nếu hai quân tranh đấu thì chàng đã dẫm nát chúng rồi, nhưng bọn chúng hành sự bí ẩn, nhiều năm điều tra vẫn bặt vô âm tín, chúng trốn trong vạn dân, chàng sợ nèm chuột vỡ đồ, không thể trừ tận gốc.

- Trẫm hiểu, trẫm hiểu, cả đời trẫm an bài người khác đánh cuộc, không ngờ trẫm rơi vào trong vụ đánh cuộc lớn nhất, tư vị này làm trẫm ăn không ngon, ngủ không yên.

Lý Nhị nói với vẻ kìm nén:

- Chẳng phải hôm nay Vân Diệp cho chàng manh mối rồi sao? Chín họ Chiêu Vũ, chín xác đón khách, chẳng lẽ chưa đủ chàng hả giận? Chàng chỉ bị phẫn nộ làm mờ mắt, phái Bách kỵ ti chiếu theo manh mối này điều tra, sẽ có kết quả!

- Trẫm không đợi được nữa, truyền chỉ! Lệnh Hầu Quân Tập phát binh chín họ Chiêu Vũ, quốc gia nhỏ nhỏ như viên đạn dám bày trò huyền bí, trẫm muốn chúng không còn ngọn cỏ nào.

- Bệ hạ hãy cân nhắc!

Trường Tôn thị quỳ xuống khuyên:

- Không cần cân nhắc, hoàng hậu lui ra!

Trường Tôn thị đành lui ra sau màn.

Mệnh lệnh Lý Nhị truyền đi, lập tức các góc cung điện chui ra mười mấy hoạn quan, còn có hai quan viên, bọn họ không nói lời nào, người cầm ngọc tỷ, lệnh tiễn, ấn tín, hoàng lăng, có hoạn quan đưa bút tới, mực mài sẵn ở bên.

- Dám hỏi bệ hạ, Hầu đại tướng quân nhậm chức gì?

- Thông Sơn đạo hành quân tổng quản.

Hoạn quan múa bút như bay, một chiếu thư thảo phạt chín họ Chiêu Vũ soạn ra, dâng lên cho Lý Nhị xem, Lý Nhị vung bút bôi bừa lý do lên, khâm mệnh Hầu Quân Tập thảo phạt bất thần.

Sau đó một đội quân sĩ toàn thân thiếp giáp mang ấn tín tiến về phía tây.

Đợi đám Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Lý Tịnh tới cung Vạn Dân chỉ thấy bụi mù cuốn đi xa, đưa mặt nhìn nhau.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc