EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún


Công viên ven sông cách nhà Thang Lâm khoảng bảy tám trăm mét. Thang Lâm đi giày cao gót, mất khoảng hai mươi phút mới đến nơi. Công viên được xây dựng bao quanh bờ sông, trên đại lộ ven sông có rất nhiều người đi bộ dưới ánh đèn đêm, cũng có người dựa vào lan can cười nói. Còn trên những con đường nhỏ trong công viên, cây cối um tùm, trong màn đêm, cây cối trở thành một mảng đen kịt, mang lại cảm giác “khúc khuỷu quanh co, sâu thẳm tĩnh mịch”.

Thang Lâm đi dạo trên đại lộ ven sông một lát, chân hơi mỏi, cô tìm một chiếc ghế dài ngồi nghỉ, hai mắt đảo quanh tìm kiếm giữa dòng người qua lại. Có người đang chạy bộ, nhưng đều là người lạ. Bỗng, Thang Lâm nhìn sang bên trái phía trước, hơi nhíu mày. Ở đó, có một người mặc áo khoác trắng trông hơi giống Lưu San. Người đó đến gần hơn, Thang Lâm không nhìn nhầm. Cô hơi nheo mắt, trước khi Lưu San nhìn thấy mình thì cô đã dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Cô Thang,” không ngờ Lưu San đã đi tới trước mặt Thang Lâm, mỉm cười chào hỏi.

“Cô là…?” Thang Lâm giả vờ không biết. Vì hai người bọn họ chưa từng chính thức gặp mặt. Mà Lưu San biết tên cô, có lẽ là lần trước ở nhà hàng Tống Dịch đã nhắc đến.

“Tôi tên là Lưu San,” Lưu San cười nói, “Lần trước tôi và Tống Dịch ăn cơm ở nhà hàng đã nhìn thấy cô.”

Thang Lâm nhìn người phụ nữ trước mặt có vẻ ngoài khá thanh tú, nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Xin hỏi cô có nhìn thấy Tống Dịch không?” Lưu San hỏi.

Thang Lâm: “Không…”

Chữ “Không” còn chưa nói hết thì Thang Lâm đã nhìn thấy Tống Dịch chạy về phía một con đường nhỏ.

Lưu San chỉ cho rằng Thang Lâm không nhìn thấy Tống Dịch, liền cười nói: “Cảm ơn.”

Thang Lâm cũng không đính chính, thấy Lưu San đi về phía ngược lại với Tống Dịch, cô cũng không ngăn cản. Thang Lâm nghĩ, cô không có nghĩa vụ phải nói cho cô ta biết.

Và ngay khi bóng dáng Lưu San vừa biến mất, Thang Lâm đã nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn bực. Nơi Thang Lâm ngồi có đèn đường, cô dùng điện thoại chụp một tấm ảnh tự sướng, nhìn một cái rồi gửi cho Vưu Duyệt Thi. Vưu Duyệt Thi nhanh chóng trả lời: “Kinh diễm quá đi, cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy để làm gì thế?”

Thang Lâm trả lời: “Bình thường không xinh à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Xinh xinh xinh! Đại mỹ nhân Thang đương nhiên là xinh rồi! Tớ hỏi cậu đang ở đâu làm gì thế?”

Thang Lâm không trả lời nữa. Cô hừ một tiếng trong lòng, một số người thật là mù mắt, cái cô Lưu gì đó kia sao sánh được một phần vạn của cô? Thang Lâm cất điện thoại, ngồi trên ghế không muốn đi đâu nữa.

Hoàng hôn dần buông, cộng thêm cuối thu đầu đông lạnh lẽo, người trong công viên chẳng mấy chốc đã vắng đi nhiều, chỉ còn lác đác hai ba người đi dạo. Hai mắt Thang Lâm nhìn về phía trước, bóng dáng Tống Dịch lại xuất hiện vào lúc này. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chạy không nhanh không chậm. Khi anh sắp biến mất trong màn đêm, cô không nhịn được, chân đạp mạnh, đôi giày cao gót bay ra, không lệch một ly nào, rơi ngay sau lưng Tống Dịch.

Tống Dịch nghe thấy tiếng động liền dừng bước, quay người lại, chỉ thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ rơi ngay trước mắt. Anh ngẩng đầu, nhờ ánh đèn lờ mờ nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế dài cách đó vài mét. Anh quan sát một lúc, rồi nhận ra đó là ai.

Tống Dịch cúi xuống nhặt chiếc giày cao gót kia lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thang Lâm, cúi đầu nhìn lướt qua chân cô đang mang một chiếc giày, đưa chiếc giày cao gót kia lên trước mắt, chế giễu nói: “Không cần nữa sao?”

Thang Lâm đưa tay giật lấy chiếc giày cao gót từ tay Tống Dịch, nói: “Không cẩn thận làm rơi.”

Thang Lâm ném chiếc giày xuống đất, rồi đưa chân vào, đi cho xong.

“Là không cẩn thận bay đi thì có,” Tống Dịch cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm không đáp lời. Cô nhìn Tống Dịch, cân nhắc có nên nói cho anh biết chuyện Lưu San đang tìm anh hay không. Nhìn anh một lúc, cô không nói gì, dựa vào cái gì mà cô phải nói cho anh?

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, mái tóc cô dài ngang lưng, gương mặt như hoa đào, đôi mắt như chứa đựng làn nước mùa thu, cả người dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm quyến rũ, khác hẳn với dáng vẻ thường thấy ở Bộ ngoại giao.

“Cô ở đây làm gì?” Anh hỏi.

Thang Lâm giọng điệu nhàn nhạt: “Không liên quan đến Phó trưởng phòng Tống.”

“Ai chọc giận cô à?”

Thang Lâm quay mặt đi, nhìn sang chỗ khác.

“Tôi đã nghe bản dịch buổi họp báo lần trước về vụ tàu du lịch của nước C bị bắt giữ,” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm lập tức ngẩng đầu nhìn Tống Dịch: “Thế nào?”

“Cũng được.”

Thang Lâm: “Cũng được? Anh đi hỏi thăm Cục Biên – Phiên dịch thử xem! Người của Cục Quốc tế thì biết cái gì?”

Tống Dịch hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn Thang Lâm khẽ cười.

Thang Lâm liếc mắt nhìn anh một cái.

“Cố gắng hơn nữa,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm ngẫm nghĩ lời Tống Dịch nói, hóa ra anh vẫn công nhận năng lực chuyên môn của cô?

“Tống Dịch,” một giọng nữ vang lên.

Thang Lâm và Tống Dịch đều quay đầu lại, là Lưu San.

Lưu San cười nói: “Hóa ra anh ở đây. Lúc nãy em gặp cô Thang ở đây, mà không thấy anh.”

Tống Dịch nói: “Lúc nãy đang chạy bộ.”

Thang Lâm đứng dậy khỏi ghế, nói một câu “Tôi đi đây”, rồi nhấc chân rời đi.

“Thang Lâm!” Tống Dịch gọi cô lại.

“Muốn chất vấn tôi tại sao không nói cho anh biết ngay khi cô ấy đang tìm anh sao?” Thang Lâm hạ thấp giọng nói.

Nhưng lại nghe Tống Dịch nói: “Cẩn thận nhé.”

Ánh mắt Thang Lâm thoáng lay động, không đáp lời, nhấc chân rời đi.

Thang Lâm về đến nhà, tưới nước cho hoa trên ban công rồi đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài xuất thần. Có phải hai người đó hẹn hò ở công viên không?

Trong ánh đèn lờ mờ, Thang Lâm bỗng phát hiện Tống Dịch đi ngang qua dưới nhà. Cô giật mình, anh về nhanh như vậy sao? Mà còn là một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc