Edit: Carrot – Beta: Cún
Nhân viên Đại sứ quán Yorkou xì xào bàn tán, đối với họ mà nói đây như là một tiếng sét giữa trời quang, tình trạng thiếu nước ở khu vực Pura ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức ngay cả nước của họ cũng không thể đảm bảo được nữa.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Tuy lượng nước mà khách sạn cung cấp trước đây ít, nhưng dù sao mỗi ngày vẫn còn có vài ngụm nước để uống. Nhưng cho dù vậy, chúng ta cũng đã rất khó khăn để có thể trụ lại ở nơi này.”
“Không có nước để uống thì chắc chắn không thể ở lại đây được nữa!”
“Tôi thấy hay là về Cavo đi!”
“Đúng, không thể ở lại nữa! Về Cavo thôi!”
“Thật sự là chúng ta sẽ rời Pura như vậy sao?”
“Những ngày này chúng ta đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người dân Pura rồi.”
“Nhưng mà, người dân Pura được giúp đỡ chỉ là số ít, ảnh hưởng của chúng ta ở Pura thật ra không lớn.”
“Chúng ta đã làm những gì mà chúng ta nên làm rồi, không cần vì cái gọi là ảnh hưởng mà để chúng ta tự rơi vào cảnh khốn đốn. Nói cho cùng, nơi này cũng chỉ là vùng quê nghèo nàn, có hay không ảnh hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Nhân viên Yorkou xôn xao bàn tán.
Tạp Nhĩ Cát nói: “Mọi người nói đúng.”
Cuối cùng, ông Meyer gật đầu: “Về Cavo thôi!”
Nhân viên Đại sứ quán Yorkou bắt đầu thu dọn hành lý, rời khỏi Pura.
Trong khách sạn nơi Đại sứ quán Trung Quốc ở. Mọi người cũng đang chờ quyết định của Tống Dịch.
Tống Dịch nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai rời khỏi Pura.”
Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang đều biết, đây là việc bất khả kháng.
“Có cần đi đến những nơi khác ở phía nam Sisby nữa không?” Lý Lâm Phong hỏi.
Tống Dịch nói: “Trực tiếp về Cavo, có chuyện quan trọng hơn.”
Mọi người ngạc nhiên, không biết lại có chuyện gì quan trọng hơn.
Tuy nhiên, Tống Dịch đã nói vậy thì cứ về Cavo thôi.
Đối với Thang Lâm mà nói, chỉ cần không ở lại Pura là được, trực tiếp về Cavo thì đương nhiên là càng tốt hơn.
Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Sau khi thu dọn xong, lần cuối cùng ra ngoài xem Pura. Tình hình ở Pura rất tồi tệ, số người dân chết khát lại tăng thêm một chút. Một đoàn người đi trên con đường hoang vu, những người gầy trơ xương nằm la liệt trên đất, giống như những xác chết khô. Thang Lâm không muốn chứng kiến tình cảnh như vậy, không chỉ vì cô sợ người chết.
May mà ngày mai sẽ rời khỏi nơi này rồi.
Một đoàn người lại đi một vòng, định quay về khách sạn. Một con lạc đà từ từ đi tới, trên lưng lạc đà là một bé trai gầy trơ xương khoảng hai ba tuổi. Khi đến gần, bé trai nhảy xuống từ lưng lạc đà, lảo đảo bước tới. Những lời bé nói Tống Dịch đại khái nghe hiểu được. Mấy ngày nay ở Pura, Tống Dịch đã có thể nghe hiểu được một ít phương ngữ rồi.
Ý mà bé trai nói đại khái là em gái của bé sắp chết khát, xin bọn họ cho một chút nước.
“Bọn tôi cũng không có nước,” Trương Kinh và Tần Nhạc đồng thanh.
Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp khăn trắng, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cô. Trong số bọn họ, thật ra chỉ có Thang Lâm là còn nước. Chỉ có anh và Tô Giang biết, mỗi ngày Tống Dịch đều để dành phần lớn nước của mình cho cô.
Nếu nói giúp đỡ, thì chỉ có cô là có thể giúp, mà cô nhìn cậu bé không lên tiếng.
Cậu bé quỳ trên mặt đất cầu xin: “Một chút thôi cũng được. Con đã băng qua sa mạc để tìm nước, con đã không còn ba mẹ nữa, chỉ còn lại em gái con, cầu xin các cô chú.”
Cậu bé tuy nhìn có vẻ chỉ cao khoảng hai ba tuổi, nhưng rất có thể là bảy tám tuổi. Bởi vì ở Pura nơi này, nhiều đứa trẻ bảy tám tuổi chỉ cao bằng những đứa trẻ hai ba tuổi ở Trung Quốc.
Tuy nhiên, lời của cậu bé chỉ có Thang Lâm và Tống Dịch nghe hiểu.
Lý Lâm Phong vội vàng hỏi Thang Lâm là cậu bé nói gì, Thang Lâm dịch lại lời của cậu bé.
Tống Dịch hỏi cậu bé vì sao lại băng qua sa mạc.
Cậu bé nói nhà của cậu bé ở gần hơn nếu băng qua một quãng sa mạc nhỏ.
“Nhưng mà bọn tôi thật sự không có nước,” Tô Giang vừa nói bằng tiếng Anh vừa ra hiệu.
Cậu bé đương nhiên là không hiểu.
Cậu bé vì đã đi rất xa mà kiệt sức, liền ngồi phịch xuống đất.
Tống Dịch không lên tiếng.
Anh biết Thang Lâm có nước, đó là nước anh cho Thang Lâm.
Thang Lâm đi đến bên cạnh Tống Dịch, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có em là còn một chút nước.”
Tống Dịch nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, hạ thấp giọng nói: “Tuy rằng là anh cho em, nhưng em có tự nguyện lấy ra hay không thì tự em quyết định.”
Thang Lâm nhìn Tống Dịch một cái, rất luyến tiếc lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong người, lại rất luyến tiếc đưa cho cậu bé.
Cậu bé cố gượng dậy, một tay nhận lấy chiếc bình đó, hai tay liên tục nói cảm ơn.
Trong bình đựng nửa bình nước, nửa bình nước đó nếu đổ ra thì có thể đổ đầy khoảng hai phần ba một chiếc cốc giấy dùng một lần.
“Cậu bé đi xa như vậy, một mình có lẽ sẽ không về được nhà,” Lý Lâm Phong nói.
“Trương Kinh, anh đưa cậu bé về,” Tống Dịch nhìn về phía Trương Kinh.
Trương Kinh gật đầu: “Vâng.” Rồi khó xử nói: “Nhưng mà, tôi nghe không hiểu cậu bé nói gì.”
Trong tình huống này, đương nhiên chỉ có Thang Lâm là đi cùng được.
“Đi thôi, nhưng tôi không đi bộ đâu, hoặc là anh lại đi thuê một con lạc đà nữa,” Thang Lâm vừa nói vừa lên lạc đà trước.
Trương Kinh lại bế cậu bé lên, cho cậu bé ngồi phía trước.
“Tham tán Tống, bọn tôi đi đây,” Trương Kinh nhìn về phía Tống Dịch.
Thang Lâm và cậu bé cùng cưỡi một con lạc đà đi, Trương Kinh thì đi ở bên cạnh lạc đà. Tống Dịch nhìn bóng lưng trên lưng lạc đà, đột nhiên nói: “Tần Nhạc, anh cũng đi đi. Nhất định phải chú ý an toàn!”
Tần Nhạc lập tức đáp: “Vâng, thưa Tham tán Tống!”
Nói xong, Tần Nhạc nhanh chóng đuổi kịp Thang Lâm và Trương Kinh, cùng nhau đưa cậu bé về.
“Chúng ta về khách sạn thôi,” Lý Lâm Phong nói.
Tống Dịch gật đầu, cùng Lý Lâm Phong và Tô Giang xoay người, đi về phía khách sạn.
Tống Dịch ngồi bên bàn đọc sách. Gió ngoài cửa sổ lật vài trang sách của anh, anh đứng dậy, định đóng cửa sổ, nhưng khi đi đến bên cửa sổ anh đột nhiên đổi ý. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vu tiêu điều bên ngoài. Một lát sau, anh đưa một cánh tay lên, gió càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng “xào xạc”. Gió cát ở Pura rất lớn, nhưng gió cát lúc này còn lớn hơn mấy ngày nay. Anh buộc phải đóng cửa sổ lại, đi về phía bàn. Nhưng âm thanh truyền đến từ cửa sổ kính ngày càng lớn, đó là tiếng cát va vào kính cửa sổ.
Anh lập tức nhíu mày, thời tiết này không đúng!
Anh vừa nghĩ như vậy, căn phòng liền tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ bị một màn đêm bao phủ, nhưng thời gian vẫn còn sớm, chưa đến tối!
Tống Dịch vội vàng đứng dậy khỏi ghế, mấy bước đi đến cạnh cửa, mở cửa bước ra ngoài.
“Thưa Tham tán Tống! Sa mạc nổi lên bão cát!” Tô Giang vội vàng đi tới, hoảng hốt báo cáo.
Tống Dịch đã đoán được. Tiếng rít gào bên ngoài khách sạn ngày càng lớn, cát bụi tàn phá bừa bãi.
Mà nếu ở trong sa mạc thì không dám tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.
“Bọn họ đã về chưa?” Tống Dịch hỏi.
Đúng lúc này, giọng của Trương Kinh và Tần Nhạc vọng đến: “Bọn tôi về rồi ạ.”
Tống Dịch và Tô Giang quay đầu lại, nhìn thấy Trương Kinh và Tần Nhạc. Tống Dịch và Tô Giang lộ vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, bọn họ mãi vẫn không thấy một bóng dáng khác.
Tần Nhạc ngạc nhiên: “Thang Lâm vẫn chưa về sao?”
Tống Dịch nhíu mày: “Tôi đang hỏi các anh.”
Trương Kinh cũng ngạc nhiên, anh mở miệng nói: “Bọn tôi lạc mất nhau rồi.”
Tống Dịch nâng cao giọng: “Sao lại đi lạc mất nhau?”
“Bọn tôi không quen sa mạc, khi quay về thì bị lạc trong sa mạc, Thang Lâm nhìn thấy ở không xa có một người đang cưỡi lạc đà, hình như là người địa phương, thế là bảo đi nhờ người đó dẫn bọn tôi ra khỏi sa mạc. Nhưng vừa có gió thổi đến thì bọn tôi gần như là nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Thang Lâm đâu nữa.”
Tống Dịch: “Các anh không đi theo?”
Tần Nhạc: “Vì rất gần, không đến một trăm mét. Không ngờ gió cát nổi lên, một cái chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.”
Trương Kinh tiếp lời: “Bọn tôi tìm rất lâu mà không thấy, bản thân lại bị lạc đường, sau đó gặp được một người địa phương. Vừa hay người địa phương đó từng gặp Thang Lâm, có tờ giấy mà Thang Lâm viết. Thang Lâm đã nói với người đó nếu gặp bọn tôi thì hãy đưa bọn tôi ra khỏi sa mạc, nếu cô ấy không tìm thấy bọn tôi thì sẽ về trước.”
Tống Dịch nghiêm mặt: “Chẳng phải tôi đã nói với các anh nhất định phải chú ý an toàn sao? Nhất định! Các anh không đi theo, lại để cô ấy một mình đi nhờ người khác dẫn đường!”
Trương Kinh ngẩng đầu lên, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Tống Dịch thì anh ta lập tức ngẩn người ra, môi há mãi mà không thốt ra được một chữ. Thang Lâm không về, Tô Giang cũng vô cùng lo lắng, vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dịch thì anh cũng giống như Tần Nhạc và Trương Kinh, không dám nói một lời nào.
Bọn họ chưa từng thấy Tống Dịch ôn nhu nho nhã nổi giận, mà bây giờ Tống Dịch đang giận tím mặt, tức đến bốc khói.
Lý Lâm Phong đang đi đến cũng nhẹ bước chân, không dám gây ra một chút tiếng động nào.