EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm bình tĩnh đứng dậy đi theo Tống Dịch ra ngoài. Lý Lâm Phong vẫn đứng tại chỗ, vừa rồi Thang Lâm gọi Tống Dịch một tiếng đó khiến anh ta không kịp trở tay.

Tống Dịch quay đầu lại, gọi một tiếng “Bí thư Lý”, Lý Lâm Phong mới đi theo.

Tống Dịch nói từ bây giờ bắt đầu sẽ tiến hành khảo sát, việc khảo sát này bao gồm đi ăn bên ngoài, nhân lúc ăn cơm xem phong tục tập quán ăn uống, phong tục dân gian, môi trường và phong cảnh dọc đường. Lúc này đã lại là hoàng hôn, bọn họ vừa hay đi ăn tối. Còn Thang Lâm thì ngay cả bữa sáng và bữa trưa cũng chưa ăn.

Tuy nhiên, Thang Lâm thầm nghĩ, trước mắt toàn là đá sa thạch màu vàng, mặt đường ngoài đá sa thạch thì là cát, xung quanh cũng không có kiến trúc nào khác, không biết phải đi bao xa mới có đồ ăn.

“Đi bộ?” Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch, không khỏi hỏi.

Tống Dịch từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, sau đó mở tờ giấy đó ra.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đứng ở bên trái bên phải của Tống Dịch, hai người đồng thời nghiêng đầu qua xem, chỉ thấy trên giấy vẽ một đường đi bằng nét đen.

“Đi về phía tây khoảng hai cây số là có chỗ ăn.” Tống Dịch chỉ vào một chỗ trên “bản đồ” đơn giản nói. Anh đã hỏi thăm nhân viên khách sạn trong lúc chờ đợi Thang Lâm và Lý Lâm Phong.

Phương ngữ miền Nam khó hiểu, ở Đại sứ quán lúc đó anh bận rộn công việc, không có thời gian học phương ngữ miền Nam, nhưng anh biết vài câu đơn giản, thêm vào ngôn ngữ cơ thể cũng hỏi được chỗ ăn này.

“Vậy thì đi bộ thôi.”

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đồng thời lên tiếng, chỉ có điều Thang Lâm cho rằng hai cây số là xa, phải đi xe, còn Lý Lâm Phong thì cho rằng hai cây số là không xa, đi bộ là được rồi. Thang Lâm và Lý Lâm Phong lại xuất hiện bất đồng, hai người tự nhiên nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch chậm rãi gấp tờ “bản đồ” kia cất vào túi quần, rồi chậm rãi nói: “Lần này phải theo ý bí thư Lý, đi bộ có thể tiến hành khảo sát tốt hơn.”

Lý Lâm Phong trong lòng gật đầu.

Thang Lâm bĩu môi một cái.

Ba người liền đi bộ hai cây số để ăn cơm. Trên đường gặp vài người dân địa phương, Tống Dịch giao tiếp với những người đó, Thang Lâm phiên dịch. Đợi ăn cơm xong vẫn là đi bộ về khách sạn. Cả đi cả về hết tổng bốn cây số, khi Thang Lâm trở về khách sạn thì hai chân đau đến mức không muốn chạm đất, đôi giày trắng tinh của cô đầy bụi cát, nhìn không nổi nữa rồi.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô nằm trên giường không muốn để ý.

Giọng của Tống Dịch vang lên nho nhỏ, lúc này Thang Lâm mới đứng dậy đi mở cửa.

Tống Dịch vào phòng, Thang Lâm xoay người lại đi đến bên giường, cả người uể oải nằm sấp xuống giường.

Tống Dịch ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Thang Lâm một cái, rồi cởi giày cho cô và xoa bóp chân.

Thang Lâm quay đầu nhìn Tống Dịch: “Nếu vừa nãy không đi bộ thì tham tán Tống cũng không cần lén la lén lút lẻn vào phòng em để xoa bóp chân cho em, giả bộ.”

Tống Dịch nói: “Anh là đường đường chính chính đi vào.”

Thang Lâm liếc anh một cái, nhưng cô quả thật đã nói không tránh mặt Lý Lâm Phong nữa.

Tống Dịch lại cười nói: “Chẳng qua là đi vài km đường đã ủ rũ rồi sao?”

“Em vốn dĩ rất ít khi đi bộ như vậy.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch nói: “Phải khảo sát, mà chỉ có ít đường như vậy, đương nhiên đi bộ là tốt nhất.”

“Biết rồi.” Thang Lâm quay đầu lại lười biếng nói, “Tham tán Tống luôn luôn có lý. Nhưng từ Cavo đến Pura cả đoạn đường này, hai ngày nay, em chưa được nghỉ ngơi tử tế.”

“Chèo thuyền, cũng tan thành mây khói.”

Thang Lâm tràn đầy vui vẻ mong chờ cùng Tống Dịch đến cái hồ vắng người đó chèo bè gỗ, kết quả kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cô vẫn còn ấm ức về chuyện này.

“Đợi khảo sát xong về sẽ cùng em chèo thuyền.” Tống Dịch nói.

“Ừm.”

Tống Dịch lại nói: “Vừa nãy em nói chưa nghỉ ngơi tốt sao? Hai ngày này em toàn ngủ mà.”

“Ngủ cũng không ngủ ngon. Vốn đã đau lưng nhức mỏi, cái giường này ngủ dậy càng đau lưng nhức mỏi hơn, bây giờ còn thêm đau chân nữa. Ở cái nơi này căn bản là không nghỉ ngơi được.” Biểu cảm của Thang Lâm trông có vẻ tội nghiệp.

Tống Dịch biết cô cũng chỉ làm nũng với anh thôi. Anh nói: “Em làm rất tốt. Cho dù là phiên dịch trong cuộc hội đàm thâu đêm với đại sứ Kriki hay là lúc phiên dịch trong lúc giao tiếp với người dân địa phương vừa nãy, em đều đã khắc phục được sự khó chịu của bản thân, làm được việc chuyên nghiệp và phát huy ở trình độ cao. Cho nên anh tin rằng em nhất định có thể kiên trì, nhất định có thể khắc phục khó khăn.”

Thang Lâm: “Em không muốn nghe anh nói đạo lý.”

Tống Dịch cười cười, cúi đầu hôn lên mái tóc dài xõa của Thang Lâm. Tống Dịch lại xoa bóp cho Thang Lâm một lát rồi lấy nước nóng đến chườm cho cô.

Sau khi được xử lý thì chân của Thang Lâm đã tốt hơn nhiều.

“Cảm ơn,” Thang Lâm đứng dậy ngồi lên đùi Tống Dịch, hai tay ôm cổ Tống Dịch, thân hình mềm mại không xương áp sát vào người Tống Dịch, chậm rãi thốt ra hai chữ cuối cùng, “anh hai.” Giọng nói nũng nịu lười biếng kèm theo hơi thở ấm áp, Tống Dịch cúi đầu, khẽ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt quyến rũ của cô như cười như không, tim anh rung động, hai tay thuận thế ôm lấy eo cô: “Vừa nãy em gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa.”

“Không gọi được nữa rồi.” Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên.

“Ngoan, gọi một tiếng nữa.” Tống Dịch nâng mặt Thang Lâm lên, dịu dàng nói.

“Không.” Thang Lâm nói một cách dứt khoát.

Cô luôn thích trêu chọc anh, nhưng thường chỉ trêu một chút là xong, thật là vô trách nhiệm, hơn nữa Tống Dịch luôn cảm thấy cô hay thay đổi. “Vậy thì gọi một tiếng thân yêu.” Anh lại nói.

Thang Lâm: “Trong tình huống này làm sao gọi được?”

“Vậy là phải trong tình huống đó mới gọi?” Tống Dịch ghé môi vào tai Thang Lâm.

Thang Lâm nói: “Không.”

“Trên giường không thoải mái, bây giờ em chỉ muốn ngủ trong lòng anh thôi.”

Vừa nói cô vừa nhắm mắt lại. Tống Dịch thở dài một tiếng, biết làm sao được?

Cô quả thật cũng mệt rồi, vậy thì tùy cô vậy, một loại mong chờ nào đó trong lòng chỉ có thể gác lại.

Thang Lâm tựa vào lòng Tống Dịch, cảm nhận hơi thở của anh và cảm giác được anh ôm, thỏa mãn nhếch môi lên, lập tức quên mất cô đang ở một nơi gian khổ đến mức nào.

Ánh nắng chiều dần dần biến mất, sa mạc phía xa trở nên tối đen, những tảng đá sa thạch ở gần cũng trở thành từng mảng đen, thế giới bị màn đêm bao phủ, ngay cả một chút ánh sao cũng không có, toàn bộ khu vực Pura đều trở nên yên tĩnh.

Tống Dịch cho rằng Thang Lâm đã ngủ, Thang Lâm lại đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, hỏi: “Ngày mai Tô Giang và mọi người nên đến rồi chứ?”

Một câu hỏi đột ngột, mà vẫn là câu hỏi như vậy, Tống Dịch cúi đầu nhìn vào mắt cô, một lúc sau, khẽ phát ra một tiếng “ừ” trong mũi.

“Hy vọng có thể đến sớm một chút.” Thang Lâm lẩm bẩm một câu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc này cô mới thật sự ngủ say.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm, mối quan hệ giữa cô và Tô Giang thật không hề bình thường, còn hy vọng anh ấy đến sớm một chút.

Ngày hôm sau, Tô Giang và vài nhân viên khác trong Đại sứ quán đã đến khách sạn đúng hẹn.

Đồng thời Tô Giang mang đến một tin tức, đại sứ Yorkou – ông Meyer cũng đã đến Pura, Tô Giang bọn họ và Meyer cùng những người khác đi chung một chuyến bay, sau đó khi thuê xe đến Pura thì cũng đã gặp mặt.

“Người Yorkou cũng đến để khảo sát.” Tô Giang nói.

“Chuyện viện trợ bệnh viện và chuyện bến tàu, thủy điện gần đây, ông Meyer kia đúng là đang nín thở.” Tô Giang nói.

Thang Lâm hiểu rõ, cô hừ một tiếng, nói: “Cho nên, ông ta không muốn bị tụi mình bỏ lại phía sau, cũng đến đây rồi.”

Dù thế nào, đoàn người của Tống Dịch cũng chính thức bắt đầu cuộc khảo sát ở Pura.

Pura giáp sa mạc, lại có sa mạc Gobi, khắp nơi đều là đá sa thạch, thời tiết khô hạn, gió cát lớn, ngoài ra, ngoài việc thường xuyên mất điện, còn mất nước, bởi vì Pura là một nơi Vụ kỳ thiếu nước. Phương tiện giao thông ở đây cũng ít, rất ít nơi mới có xe cho thuê, người dân địa phương ở Pura đi lại hoặc là đi bộ hoặc là đi xe máy, hoặc là cưỡi lạc đà.

Đối với Thang Lâm bọn họ, điều kiện ở Pura vô cùng gian khổ.

“Người dân địa phương ở Pura lo lắng nhất chính là nước.” Tống Dịch nói.

Tô Giang gật đầu: “Ngoại trừ khách sạn ra, rất ít người dùng nước máy, người dân địa phương đa số tự đào giếng.

Mấy ngày nay giếng của nhiều nhà đều đã cạn rồi, có người đã mấy ngày chưa có nước uống.”

“Chúng ta có thể cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng có thể cho những người dân này.” Tống Dịch nói, “Ví dụ như, cung cấp nước cho họ.”

“Cung cấp như thế nào?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch nói: “Mặc dù khách sạn mất nước, nhưng so với những nơi khác thì vẫn có nhiều nước hơn, mỗi ngày đều cung cấp nước cho chúng ta.

Chúng ta có thể tiết kiệm thêm một chút, đem nước tiết kiệm được cung cấp cho những người đang rất cần nước.”

“Cách này khả thi đó!” Tô Giang tán thành.

Nhưng rất nhanh, đại sứ Yorkou – ông Meyer ở một khách sạn khác nhận được tin Tống Dịch muốn cung cấp nước cho người dân Pura, ông ta cũng quyết định cung cấp nước cho người dân Pura.

“Tham tán Trung Quốc muốn mượn chuyện này để thu phục lòng người, chúng ta cũng có thể.” Meyer nói với Cargi, “Chúng ta còn phải cố gắng cung cấp nhiều hơn bọn họ.”

Bình luận

Truyện đang đọc