Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
“Nhiệm vụ gì?” Thang Lâm lập tức hỏi. Mỗi lần nhiệm vụ đều đến bất ngờ như vậy, khiến người ta không kịp trở tay.
Tống Dịch nói: “Nước D mời chúng ta tham dự một bữa tiệc chiêu đãi ba ngày sau.”
Thang Lâm kinh ngạc: “Đàm phán kết thúc rồi mà còn mời chúng ta tham dự tiệc chiêu đãi?”
Tống Dịch: “Ừm.”
“Thật là kỳ lạ, vào lúc chúng ta sắp rời đi thì lại tổ chức tiệc chiêu đãi, hơn nữa hợp tác cũng không đàm phán thành công, anh lại còn mắng quan chức của họ vô lại, mà bọn họ lại còn mời chúng ta dự tiệc,” Thang Lâm nói.
Tống Dịch nói: “Chỉ là tranh cãi bằng lời nói, không ảnh hưởng gì lớn. Quan hệ giữa chúng ta và nước D sẽ không dễ dàng thay đổi, hoặc lay chuyển vì một hai câu cãi vã. Không đàm phán thành thì vẫn có thể mời chúng ta.”
Tranh cãi bằng lời nói? Thang Lâm không khỏi bật cười, nói là tranh cãi bằng lời nói hình như cũng có thể chấp nhận được, vì trên thực tế, trong một số cuộc đàm phán ngoại giao, xảy ra tranh chấp là chuyện rất thường thấy. Còn về quan hệ giữa Trung Quốc và nước D? Mặc dù hợp tác trong lĩnh vực công nghệ cao không đàm phán thành công, nhưng hai nước có hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác, liên quan đến nhiều mặt, một số lĩnh vực của Trung Quốc đang dẫn đầu thế giới, so với trước đây đã khác xa một trời một vực. Tống Dịch nói cũng không phải không có lý.
Tống Dịch lại bổ sung: “Tuy nhiên, không được chủ quan là được.”
Thang Lâm nói: “Biết rồi.”
Trong những dịp ngoại giao, đương nhiên là không thể chủ quan được.
Mà nhiệm vụ mới mà Tống Dịch nói đến chính là chỉ việc tham gia tiệc chiêu đãi của nước D, cho dù không được chủ quan đến mấy, cô cũng cảm thấy cái này không tính là nhiệm vụ gì. Vừa nãy cô còn căng thẳng một chút, bây giờ xem ra cô chỉ là giật mình mà thôi. Không phải là cô sợ nhiệm vụ, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy đột ngột.
Chuyện này vừa qua đi, trên mặt Thang Lâm lại treo nụ cười vui vẻ sau khi được đi mua sắm, cả người tràn đầy sức sống.
Tống Dịch không khỏi lại liếc nhìn hai túi lớn trong tay Thang Lâm một cái, nói: “Không có lần sau.”
“Cái gì không có lần sau?” Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Dịch.
Còn Tống Dịch thì không trả lời cô, anh bước chân chuyển hướng, đi đến trước cửa phòng của mình lấy thẻ phòng mở cửa rồi đi vào.
Bóng dáng Tống Dịch biến mất trước mắt. Thang Lâm cúi đầu nhìn túi mua sắm trong tay mình, bỗng hiểu ra. Trước đó cô báo cáo với anh rằng muốn ra ngoài, anh nói nhất định phải có hai người đi cùng, còn nói “Không phải đồ dùng cần thiết thì không cần ra ngoài mua bây giờ”, còn cô thì lại nói dối rằng mình mua đồ dùng cần thiết. Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín của Tống Dịch, không biết lần sau là khi nào. Thang Lâm không để ý cười một tiếng, quay người mở cửa, bước vào phòng của mình.
*
Chiêm Mai và những người khác trong phái đoàn đàm phán vốn cũng đã thu dọn hành lý chuẩn bị ngày mai về nước, bây giờ thì phải ở lại Lilan ít nhất thêm ba ngày nữa. Hơn nữa đối với lời mời của chính phủ nước D, họ cũng có chút kinh ngạc.
Thang Lâm về phòng, lại thử mấy bộ quần áo mới mua, sau đó mở tivi xem tin tức. Người dẫn chương trình tin tức nói tiếng Anh giọng Lilan. Lúc này người dẫn chương trình đang đưa tin về một tin tức quốc tế: virus lợn bùng phát ở nước Gameli, nhiều lợn chết vì nhiễm virus, sau đó trên tivi là hình ảnh nhiều lợn chết vì bệnh, và hình ảnh những người có chuyên môn xử lý lợn chết vì bệnh. Những hình ảnh đó trông không nỡ nhìn. Thang Lâm luôn nhíu mày nhìn màn hình.
Tống Dịch ở phòng bên cạnh cô cũng đã xem được tin tức này. Tuy nhiên, Tống Dịch lại có những suy nghĩ khác. Nước Gameli là một nước xuất khẩu thịt lợn lớn, mà Trung Quốc là nước nhập khẩu nhiều thịt lợn của Gameli nhất. Virus lợn này của Gameli sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế của Gameli, cũng như giá thịt lợn của Trung Quốc.
Sau khi xem xong tin tức được phát ở Lilan, Tống Dịch nhận được một tin nhắn—
【Trước tiên Trung Quốc kiểm soát chặt chẽ việc nhập khẩu thịt lợn từ nước Gameli, tăng cường mức độ kiểm dịch đối với thịt lợn Gameli, nhưng rất nhanh sau đó lại cấm nhập khẩu thịt lợn từ Gameli. Gameli thông qua Đại sứ của họ tại Trung Quốc để giao thiệp, phản đối Bộ Ngoại giao Trung Quốc về sự việc này.】
*
Ngày hôm sau, tại văn phòng Tổng thống nước D, George đang báo cáo với Tổng thống của họ về buổi tiệc chiêu đãi hai ngày sau.
“Chúng ta và Trung Quốc có hợp tác trong nhiều lĩnh vực, tiệc chiêu đãi quả thực không thể thiếu người Trung Quốc,” Tổng thống nước D nói.
George nói: “Còn có phái đoàn của nước Gameli. Hôm qua, phái đoàn nước Gameli đã đến thăm.”
“Nước Gameli bùng phát dịch virus lợn, Trung Quốc không còn nhập khẩu thịt lợn của nước Gameli nữa, nước Gameli đã đề xuất giao thiệp và phản đối Bộ Ngoại giao Trung Quốc. Bây giờ trong buổi tiệc chiêu đãi lại có người của cả hai nước Gameli và Trung Quốc, liệu có ổn không?” Tổng thống nước D có vẻ suy tư nói.
George cười một tiếng, không để ý: “Chắc là không có gì đâu.”
Tổng thống nước D liếc nhìn George một cái, nói: “Tôi nghe nói người phụ trách phái đoàn đàm phán của Trung Quốc sau này là ông Tống đã mắng ông một câu “vô lại”. Ông không phải là đang dùng việc công báo thù riêng đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, lúc đó đàm phán chỉ là tranh cãi bằng lời nói mà thôi, hơn nữa phái đoàn của nước Gameli vừa hay cũng đã đến. Nói chung, đây không phải là do tôi cố tình sắp xếp. Tuy nhiên, nếu bọn họ có cãi nhau vài câu, chúng ta ở bên cạnh xem cũng không sao,” khóe miệng George nhếch lên, vẻ mặt như đang chờ xem kịch hay.
Tổng thống nước D cũng tò mò không biết sau khi phái đoàn Trung Quốc và phái đoàn nước Gameli gặp nhau trong buổi tiệc chiêu đãi thì hai nước sẽ nói những gì.
*
Tống Dịch biết danh sách phái đoàn tham dự bữa tiệc, khi nhìn thấy cái tên Gameli, anh có vẻ suy tư.
Còn Chu Thần Vận với tư cách là trợ lý Vụ trưởng Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế cũng biết Trung Quốc không còn nhập khẩu thịt lợn của nước Gameli nữa, cũng như việc nước Gameli đã thông qua đại sứ của họ tại Trung Quốc để giao thiệp, phản đối quyết định của Bộ Ngoại giao. Sau khi nhìn thấy cái tên Gameli này, anh ta nói với Lý Trình Vũ, Chu Hướng Dương và Dương Khánh: “Trong bữa tiệc chiêu đãi hai ngày sau, chúng ta sẽ gặp phái đoàn Gameli.”
“Thật là trùng hợp,” Dương Khánh nói.
Lý Trình Vũ không để ý nói: “Gặp thì sao?”
Chu Hướng Dương ho một tiếng, tiếp lời: “Mặc dù không nên nói vậy, nhưng một bộ phận không nhỏ các nhà ngoại giao của nước Gameli thích tự mình nói, rất khó giao tiếp.”
Dương Khánh lại nói: “Vậy thì đừng để xảy ra sơ suất gì.”
Chu Thần Vận nói: “Nói chung mọi người đừng lơ là.”
Mọi người đều gật đầu.
Lý Trình Vũ đột nhiên lại hỏi: “Đội trưởng của chúng ta là ai?”
Chu Thần Vận nói: “Tống Dịch.”
Vì chuyện đàm phán với nước D trước đó, mặc dù nguyên nhân căn bản của việc đàm phán không thành không phải là do Tống Dịch, nhưng Lý Trình Vũ vẫn không vừa ý với Tống Dịch. Hơn nữa mỗi người trong số họ đều lớn hơn Tống Dịch gần một giáp.
*
Ngoại trừ việc cùng mọi người ăn cơm, Thang Lâm đều ở trong phòng khách sạn đọc sách, nghe tiếng Anh với nhiều giọng khác nhau, lúc rảnh thì ngồi trên ghế sofa hoặc nằm trên giường nghe nhạc, thỉnh thoảng cũng xem tin tức giải trí, nhưng cô vẫn không thể nhịn được mà nhớ đến người đàn ông ở phòng bên cạnh. Lúc không có việc gì thì cô không đến phòng anh, đương nhiên anh cũng sẽ không đến phòng cô. Mà vừa nãy khi mọi người cùng nhau ăn cơm, cô vẫn nhận thấy Lý Trình Vũ trong phái đoàn đàm phán không công nhận Tống Dịch, hơn nữa Lý Trình Vũ còn nhắc đến tiệc chiêu đãi, dường như bữa tiệc chiêu đãi này sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng trên mặt Tống Dịch luôn nở nụ cười, vẻ ôn nhu nho nhã. Nghĩ đến đây, cô không khỏi lẩm bẩm, anh đối xử với người khác còn tốt hơn với cô nhiều.
Thang Lâm gọi một ly cà phê, uống một ngụm, hơi nóng. Cô nghĩ một lát, bưng ly cà phê gõ cửa phòng Tống Dịch.
“Phó trưởng phòng Tống vẫn chưa ngủ sao?” Cửa được mở ra, Thang Lâm ôm ly cà phê mỉm cười đứng ở cửa.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm: “Ừm.”
“Tôi vào được không?” Thang Lâm hỏi.
Tống Dịch quay người đi đến ngồi xuống ghế sofa, nhặt một tờ báo trên ghế sofa cúi đầu xem.
Thang Lâm bước vào phòng Tống Dịch, quay người đóng cửa lại, sau đó đi đến ngồi trên chiếc ghế sofa đơn mà cô từng ngồi, đặt ly cà phê lên bàn trà, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ báo trong tay Tống Dịch, là “Nhật báo Lilan”, trên đó toàn là những tin tức quốc tế.
“Hai ngày nay tin tức phần lớn đều nói về việc virus lợn bùng phát ở nước Gameli. Anh có vẻ rất quan tâm,” Thang Lâm nói.
Tống Dịch: “Ừm.”
Thang Lâm tùy ý hỏi: “Phó trưởng phòng Tống có ý kiến gì về chuyện này?”
Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Vì giá thịt lợn Gameli rẻ nên Trung Quốc là nước nhập khẩu chính và việc xuất khẩu thịt lợn đã mang lại cho họ lợi ích kinh tế to lớn. Vì dịch bệnh này, nước ta không còn nhập khẩu thịt lợn từ Gameli nữa. Giá thịt lợn ở nước ta cũng tăng lên, điều này có tác động nhất định đến cuộc sống của người dân. Mặt khác, nền kinh tế Gameli cũng bị ảnh hưởng nặng nề.”
Thang Lâm khẽ cười, cô chỉ tùy ý hỏi mà anh lại nghiêm túc như vậy.
Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, tiếp tục nói: “Vì sự việc này, nhà nước Gameli đã gửi đơn khiếu nại và phản đối tới Bộ Ngoại giao của nước ta thông qua đại sứ của bọn họ tại Trung Quốc. Lần này, nước D không chỉ mời chúng ta đến dự tiệc chiêu đãi mà còn mời cả đoàn đại biểu ngoại giao của nước Gameli. Chúng ta chắc chắn sẽ gặp đoàn đại biểu Gameli và quốc gia D đang chờ để xem kịch hay.”
Thang Lâm lúc đầu không để ý, đến cuối cùng mới nghiêm túc lại, vì cô không ngờ nước D lại chờ xem kịch hay.
“Nước D hy vọng chúng ta và nước Gameli xảy ra xung đột?” Thang Lâm kinh ngạc hỏi.
Tống Dịch nói: “Tôi đã nói là không được chủ quan.”
Thang Lâm: “Trước đó anh còn nói hai nước đàm phán có tranh cãi bằng lời nói cũng không ảnh hưởng gì lớn, bây giờ nước D lại hy vọng chúng ta và nước khác bất hòa?”
Tống Dịch: “Mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước rất phức tạp và tế nhị. Ngay cả khi không gây ra bất kỳ sự xúc phạm nào, mối quan hệ vẫn “gần gũi”, nhưng điều đó không ngăn cản người ta vui mừng về những xung đột giữa các đồng minh ngoại giao và các quốc gia khác.”
Thang Lâm nghĩ ngợi, nói: “Hồng Môn Yến?”
Tống Dịch không nói gì nữa, anh cúi đầu, lật một trang báo trong tay, tiếp tục xem.
Lúc này Thang Lâm mới biết trong chuyện này mình đã nghĩ không sâu sắc. Cô hồi tưởng lại những phân tích vừa rồi của Tống Dịch, thảo nào trước đây cô lại cảm thấy tiệc chiêu đãi sẽ có chuyện xảy ra.
“Nước Gameli chắc sẽ không chịu nói đạo lý đấy chứ?” Một lúc lâu sau, Thang Lâm hỏi.
Tống Dịch lại nhìn Thang Lâm một cái, sau đó thuận tay cầm ly cà phê trên bàn trà lên uống một ngụm, rồi “ừm” một tiếng.
Thang Lâm mở to mắt nhìn Tống Dịch: “Ly cà phê đó là của tôi.” Anh cho rằng ly cà phê này là do cô mang đến cho anh sao?
Tống Dịch đang định đặt ly cà phê trở lại bàn trà, nghe Thang Lâm nói vậy, động tác của anh ta lập tức dừng lại, tay cầm ly cà phê dừng lại giữa không trung.
Thang Lâm lại bổ sung: “Tôi đã uống một ngụm rồi.”
Tống Dịch khẽ ho một tiếng, chậm rãi đặt ly cà phê trở lại bàn trà.
Thang Lâm đợi phản ứng của Tống Dịch, nhưng Tống Dịch không tiếp lời cô. Một lúc lâu sau, Tống Dịch giọng điệu bình tĩnh nói: “Cô nên về phòng rồi.”
Thang Lâm thầm oán, là anh hiểu sai ý, bây giờ lại sốt sắng đuổi cô đi. Cô đứng dậy, nhìn thoáng qua ly cà phê trên bàn, không cầm ly cà phê rồi quay người rời đi. Sau khi ra khỏi phòng Tống Dịch, Thang Lâm không nhịn được mà bật cười.
Thang Lâm trở về phòng của mình, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi ngủ. Sau khi nhắm mắt lại, lúc thì cô nghĩ không biết Tống Dịch có uống nốt chỗ cà phê còn lại không, lúc thì nghĩ hai ngày nữa trong tiệc chiêu đãi nhất định không được xảy ra sai sót gì.
*
Phái đoàn của nước Gameli ở trong một khách sạn khác tại Lilan. Trưởng phái đoàn là một người tên là Phil làm việc trong Bộ Ngoại giao của Gameli, nghe nói trong số những khách mời tham dự bữa tiệc còn có người của Bộ Ngoại giao Trung Quốc, liền vô cùng mong chờ bữa tiệc chiêu đãi này.
*
Hai ngày sau, tiệc chiêu đãi của nước D bắt đầu. Phái đoàn Trung Quốc do Tống Dịch dẫn đầu và các phái đoàn của một số quốc gia khác đã đến sảnh tiệc đúng giờ, đương nhiên còn có phái đoàn của nước Gameli do ông Phil dẫn đầu.