EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit & beta: Carrot

Tống Dịch dừng ánh mắt ở cái tên Thang Lâm một hồi lâu, không nghĩ tới cô thật sự vào được phòng phiên dịch. Anh nhớ tới lời thề son sắt ngày đó liền nở nụ cười.

“Thế nào?” Đỗ Nam Phong đứng một bên hỏi.

Tống Dịch đem danh sách kia trả lại cho Đỗ Nam Phong, nói: “Cậu mang danh sách này tới đây làm gì? Đã là phó trưởng phòng rồi mà không đứng đắn gì cả.”

Đỗ Nam Phong vừa từ nước ngoài trở về không lâu, thời điểm còn ở nước ngoài chỉ là nhân viên, quay về đã lên tới phó trưởng phòng, coi như cũng cùng cấp bậc với Tống Dịch, chẳng qua Tống Dịch là phó trưởng phòng.

Đỗ Nam Phong ném cho Tống Dịch một ánh mắt “thật không hiểu nổi”, sau đó nói: “Cục của chúng ta nhiều đàn ông độc thân, vì bọn họ, giải quyết một chút cũng là chuyện tốt.”

Tống Dịch cười: “Còn không phải là vì cậu?”

“Này trên đây nhiều người như vậy, đương nhiên không phải vì mình mình.”

Với những chuyện này, Tống Dịch không hề có hứng thú, cũng không có tâm tư trò chuyện với Đỗ Nam Phong, anh nói: “Được lắm, mình phải đi rồi, nếu không lát nữa tắc đường mất.”

Đỗ Nam Phong cất danh sách đi, cùng Tống Dịch đi thang máy xuống dưới. Hai người nhanh chóng đến bãi đỗ xe.

Tống Dịch lái xe về nhà. Ngôi nhà này là tiền của anh bỏ ra mua. Bố mẹ anh ly dị khi anh mười tuổi, trước kia bố anh ở nước ngoài, anh sống cùng ông nội, bên cạnh là Thang Lâm sống cùng bà nội. Sau này học đại học, cũng vì thế mà rất ít gặp mặt Thang Lâm. Sau khi vào Bộ Ngoại giao, anh mua nhà cách Bộ Ngoại giao không xa. Anh sống một mình.

Bình thường Tống Dịch không nấu ăn, ở trường đại học có căn tin, ở Bộ Ngoại giao cũng có căn tin, ở nước ngoài bao nhiêu ngày đều có cơm ba bữa, không cần anh nấu cơm. Sau khi ăn xong, Tống Dịch vất hộp cơm vào thùng rác. Anh đang thu tay lại thì có tiếng chuông điện thoại. Đưa tay vào túi quần lấy điện thoại, gọi một tiếng “bố.”

Bố Tống không hỏi Tống Dịch đã ăn cơm chưa mà lại nói: “Bố nghe chú Thang nói Thang Lâm vào làm việc ở Phòng phiên dịch, các con đã gặp nhau chưa?”

“Gặp rồi.” Tống Dịch suy nghĩ về hoàn cảnh hai người gặp nhau lúc chiều, tuy rằng anh không nhận ra Thang Lâm nhưng cũng coi như là đã gặp mặt.

“Con bé mới vào Phòng phiên dịch, con phải để ý con bé đấy.”

Tống Dịch đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cầm di động nói: “Đại sứ Tống, bố biết con chưa bao giờ chiếu cố người khác. Vào được Phòng phiên dịch, hết thảy cũng là dựa vào năng lực của cô ấy.”

Bố Tống đang làm đại sứ quán của Trung Quốc ở nước Ý.

Bố Tống cười mắng: “Nhóc con, bố còn không hiểu con sao. Cho tới bây giờ bố luôn coi Thang Lâm như con gái, con bé là hòn ngọc quý trên tay chú Thang, con cũng đừng tuyệt tình quá.”

Tống Dịch nói: “Con ở Vụ Quốc tế, cô ấy ở phòng phiên dịch, chiếu cố thế nào được? Hơn nữa, ở Bộ Ngoại giao có người nào là kẻ ngốc, nếu cô ấy không thích hợp, thì không cần giữ lại.”

“Thang Lâm đã muốn như vậy, người bình thường không thể vào Phòng phiên dịch, có thể vào đó đương nhiên phải là một người chuyên nghiệp. Vừa nghe chú Thang nói con bé vào phòng phiên dịch, bố thấy rất vui, lúc này mới gọi điện thoại cho con.” Bố Tống nói.

Tống Dịch cười một chút, nói: “Còn gì nữa sao ạ?”

“Thang Lâm từ nhỏ đã thông minh, nhiều năm không gặp con bé, quả nhiên là có hơi nhớ. Hơn nữa thiếu nữ qua tuổi mười tám sẽ thay đổi rất lớn, không biết con bé bây giờ như thế nào?” Bố Tống rất vui vẻ.

Tống Dịch nhớ tới bộ dạng hiện giờ của Thang Lâm, anh cũng muốn nói với Đỗ Nam Phong rằng thân ảnh váy đỏ kia là Thang Lâm. Đỗ Nam Phong đánh giá cao Thang Lâm, còn ghé vào tai anh nói nhỏ: “Kia đích thị là người của Phòng phiên dịch. Các ngành khác ở Bộ Ngoại giao cũng không có người đẹp nào như vậy. Chỉ cần là người đẹp thì nhìn vóc dáng là biết, người đẹp có khí chất nhất định không phải là người bình thường.”

Tống Dịch khôi phục tinh thần, nở nụ cười: “Đại sứ Tống, bố sẽ không vì việc này mà không ngủ được đấy chứ, nên phải gọi điện thoại cho con?”

“Đại khái là như vậy.”

“Năm đó con vào Vụ Quốc tế bố cũng không kích động như vậy. Con hiểu rồi, bên chỗ bố không còn sớm nữa, bố nhanh đi ngủ đi. Có cái gì mà kích động cơ chứ?” Tống Dịch nói.

“Năm đó, khi con vào Vụ Quốc tế bố cũng rất vui, chẳng qua bố không nói cho con biết.”

“Vâng, con biết rồi, tạm biệt.”

Tống Dịch và bố Tống trò chuyện xong. Anh ngồi trên sô pha một lúc, sau đó thay một bộ đồ thể thao màu trắng để chạy bộ.

Bên ngoài đã nhuộm sắc đêm, đèn đường sáng trưng, xe cộ vẫn qua lại trên đường, những tòa nhà cao tầng ánh đèn sáng rực. Tống Dịch chạy bộ dọc theo tiểu khu, chạy tới một công viên gần đấy. Nếu không phải có công việc đặc biệt thì anh vẫn đi chạy bộ. Đây là thói quen của anh, mặc kệ là lúc làm việc ở trong nước hay ra nước ngoài.

Sau thời gian huấn luyện, Thang Lâm lái xe về nhà. Cô ăn cơm ở một nhà hàng dưới lầu. Sau khi ăn xong, cô tới cửa hàng hoa mua một chậu hoa, suy nghĩ xem nên đặt ở chỗ nào.

Cô đem chậu hoa để ở một góc ban công, sau đó cho đất, tưới nước và bón phân. Làm xong tất cả, cô đứng lên, dựa người vào ban công ngắm cảnh đêm.

Cảnh tượng ban đêm ở đây thật đẹp. Huấn luyện một ngày dài, đầu óc phải tập trung hết sức, từ tiếng Anh ABCDE, diễn thuyết, đến tin tức thời sự, bây giờ được ngắm cảnh đêm, tâm tình cũng được thư giãn không ít.

Hơn nữa, Thang Lâm nghĩ lại lúc ban ngày, cô gặp Tống Dịch, trong lòng quả thực không vui cho lắm. Cô mắng một câu: “Tống Dịch, anh đúng là có mắt không tròng.”

Thang Lâm dời ánh mắt ra xa xa, sau đó lại cúi đầu nhìn phía dưới. Buổi tối, người đi đường không nhiều, vẫn có người đi lại. Một người đàn ông mặc bộ đồ trắng bỗng xuất hiện trước mắt cô, tuy nhà cô cách mặt đường không cao lắm, nhưng vừa nhìn một cái cô đã nhận ra người đó là ai. Cô kinh ngạc. Trong nháy mắt, bóng dáng Tống Dịch biến mất trước mắt cô.

Anh sống ở khu nào? Thế mà lại chạy bộ qua nhà cô.

Trong phút chốc, đầu óc Thang Lâm bỗng trở nên ngốc nghếch, bóng đêm ngày càng bao phủ, lúc này cô mới quay trở vào nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc