EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Chiêm Mai và các thành viên của phái đoàn đàm phán ở trong một khách sạn tại Lilan. Các thành viên của phái đoàn đàm phán đều là người của Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế, có bốn người, lần lượt là Chu Thần Vận, Dương Khánh, Lý Trình Vũ, Chu Hướng Dương. Chu Thần Vận là trợ lý của Cục trưởng Dương của Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế, năng lực xuất chúng, là cánh tay phải đắc lực của Vụ trưởng Dương, có kinh nghiệm đàm phán phong phú, là người phụ trách phái đoàn đàm phán lần này. Dương Khánh, Lý Trình Vũ, Chu Hướng Dương cũng đều là những người giỏi đàm phán trong Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế, đã từng liên hệ với Joseph, nắm rõ tiến trình của thỏa thuận hợp tác. Năm người ngồi cùng nhau ăn sáng, trong nhà hàng không có ai khác, môi trường yên tĩnh.

Chu Thần Vận nói: “Cuộc đàm phán hôm nay bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, Phó trưởng phòng Tống Dịch của Vụ Quốc tế sẽ đến sân bay vào khoảng chín giờ, từ sân bay đến đây mất khoảng một tiếng rưỡi, về thời gian mà nói, Phó trưởng phòng Tống phụ trách cuộc đàm phán hôm nay không có vấn đề gì.”

Chiêm Mai gật đầu, Lý Trình Vũ, Dương Khánh, Chu Hướng Dương thì không có biểu hiện gì. Trong lòng ba người Lý, Dương, Chu, họ vẫn luôn theo dõi vụ việc này, đã làm rất nhiều công việc mới đến được giai đoạn đàm phán thỏa thuận, mặc dù bây giờ do nước D đổi người đàm phán, cuộc đàm phán vì thế mà gặp khó khăn, nhưng cũng không đến mức đột nhiên phái một người không phải của Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế đến, mà còn là người đàm phán chính. Huống hồ năng lực đàm phán của họ đều là số một số hai.

Chu Thần Vận nhìn mọi người một lượt, lại nói: “Để sự hợp tác được tiến hành thuận lợi, chúng ta phải phối hợp lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực.”

Lý Trình Vũ đang cắm cúi uống miếng súp cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói: “Tôi không quen Phó trưởng phòng Tống Dịch của Vụ Quốc tế, mọi người có ai quen anh ta không?”

Chiêm Mai nói một câu: “Trước đây khi Phó trưởng phòng Tống tham gia hoạt động của đại sứ quán tôi đã từng làm phiên dịch, không ít đại sứ tại Trung Quốc đều quen biết anh ấy.”

Lý Trình Vũ cười nói: “Chỉ cần tham gia hoạt động của đại sứ quán, người không quen cũng sẽ quen.”

Chiêm Mai nghe ra sự không để ý của Lý Trình Vũ, cô không tranh cãi với anh ta, chỉ cười rồi im lặng.

Dương Khánh nói: “Tôi quen Tống Dịch. Một tiểu tướng dưới trướng Vụ trưởng Triệu của Vuh Quốc tế, được Vụ trưởng Triệu rất coi trọng. Nói là tiểu tướng, vì anh ta còn rất trẻ, mới khoảng 27, 28 tuổi.”

Hai mươi bảy hai mươi tám? Lý Trình Vũ có hơi ngạc nhiên, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã là cấp phó phòng rồi, không biết là do năng lực bản thân hay là được hưởng lợi từ sự đề bạt của Vụ trưởng Triệu của Vụ Quốc tế.

Nhất thời, mọi người đều không ai lên tiếng. Ý ngoài lời của Lý Trình Vũ là Tống Dịch tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cấp phó phòng, rất có thể là do có bối cảnh và được người nâng đỡ.

Một lát sau, Chu Hướng Dương nuốt một miếng bánh mì, chậm rãi nói: “Không biết mọi người còn nhớ vụ động đất ở nước Gilukalin bốn năm trước không?”

Gilukalin? Mọi người bắt đầu hồi tưởng lại. Lý Trình Vũ nói: “Nhớ chứ. Bốn năm trước, biên giới nước Gilukalin xảy ra trận động đất 7.8 độ richter, vô số thương vong, có tám người Trung Quốc chết, mười hai người được cứu, nhưng đều bị thương nặng. Nước Gilukalin không có đủ nguồn lực y tế, mười hai người Trung Quốc nhanh chóng được người của chúng ta đưa đến nước Haldor giáp ranh với Gilukalin để cứu chữa, cuối cùng đã chữa khỏi thành công.”

Chu Hướng Dương tiếp lời: “Còn một điểm nữa, bốn năm trước nước ta và Gilukalin và Haldor đều chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, hai quốc gia này cũng tương đối khép kín, người của chúng ta muốn nhanh chóng chuyển mười hai người bị thương này từ Gilukalin đến Haldor để cứu chữa không dễ dàng.”

“Tôi cũng nhớ ra rồi. Lúc đó chúng ta đều không ngờ Gilukalin và Haldor lại có thể phối hợp tích cực và nhanh chóng như vậy,” Dương Khánh nói.

Tất cả mọi người đều nhớ ra, đồng loạt gật đầu.

“Và người liên lạc với Gilukalin và Haldor chính là Tống Dịch, lúc đó anh ta vẫn còn là tùy viên. Tài năng ngoại giao của anh ta có thể thấy rõ.” Người nói câu này lại là Chu Thần Vận.

Căn cứ pháp lý: Pháp lệnh về hàm cấp ngoại giao 1995

Tùy viên ngoại giao là  chức vụ thấp nhất trong nhóm chức vụ có hàm ngoại giao của đại diện ngoại giao ở nước ngoài. Tùy viên ngoại giao là công chức,cán bộ ngành khác nằm trong đại sứ quán, công sứ quán với nhiệm vụ nghiên cứu các vấn đề chuyên môn , chuyên ngành và đại diện cho bộ ngành mình khi giao tiếp với các bộ, ngành tương ứng của nước sở tại.

Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ lúc đầu người đi liên lạc với hai nước đó lại là Tống Dịch, hơn nữa hai nước còn đồng ý một cách nhanh chóng như vậy.

Lý Trình Vũ im lặng một lát, nói: “Xem ra năng lực của Phó trưởng phòng Tống này cũng không tệ. Nhưng cuộc đàm phán lần này khó khăn ở chỗ George có khả năng sẽ lật đổ hoàn toàn công việc mà chúng ta đã làm trước đó với Joseph, hủy bỏ thỏa thuận hợp tác.”

Chu Thần Vận lại nói: “Lần trước chúng ta và George đã không đạt được thỏa thuận, dù thế nào đi nữa, hy vọng Phó trưởng phòng Tống đến có thể có chuyển biến tốt hơn.”

*

Trên máy bay, cơ trưởng thông báo bằng tiếng Anh rằng còn ba mươi phút nữa sẽ đến sân bay quốc tế Lilan của nước D, các tiếp viên hàng không đang kiểm tra dây an toàn và bàn ăn của hành khách. Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm vẫn đang gục ngủ trên bàn ăn, đưa tay ra, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Thang Lâm mở mắt, quay đầu mơ màng nhìn Tống Dịch.

“Gập bàn ăn lại,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại vùi đầu xuống, dường như không có ý định quan tâm, nhưng cô chỉ gục được hai giây thì lại ngồi thẳng dậy, gập bàn ăn lại. Cô lẩm bẩm: “Vừa mới ngủ được một chút!”

Tống Dịch biết cô không ngủ ngon cả đêm, có lẽ vì chỗ ngồi không thoải mái, dù là dựa vào ghế hay gục lên bàn đều không ngủ ngon được. Trước đây cô rất ít khi ngồi khoang hạng phổ thông, đặc biệt là các chuyến bay đường dài hơn mười tiếng đồng hồ. Anh nói: “Vẫn là chưa từng trải qua khổ sở.”

Thang Lâm nhíu mày nhìn Tống Dịch: “Anh nói gì?” Giọng cô khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ.

Tống Dịch nói: “Đợi xuống máy bay đến khách sạn rồi ngủ ngon giấc.”

Anh không nói lại câu vừa nãy nữa, Thang Lâm tạm thời không so đo với anh. Cô dựa đầu vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại, nhưng cô thấy thế nào cũng không thoải mái. Một lát sau, cô lại mở mắt ra, vừa hay thấy người phụ nữ ở hàng ghế trước đang dựa đầu vào vai người đàn ông ngồi bên cạnh. Cô đột nhiên nghĩ, dựa vào vai đàn ông ngủ có phải sẽ thoải mái hơn không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì cô liền quay đầu nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch đang cúi đầu đọc báo. Cô liếc nhìn vai của Tống Dịch trước, rất rộng, lại nhìn nghiêng khuôn mặt nghiêm túc đọc báo của anh, trong lòng lẩm bẩm, anh sẽ không để cô dựa vào đâu. Mà cô cũng không thể dựa!

Thang Lâm quay đầu lại, không ngủ được, cô đeo tai nghe vào nghe nhạc.

Vào lúc 9 giờ theo giờ địa phương, máy bay hạ cánh đúng giờ xuống sân bay quốc tế Lilan. Vừa xuống máy bay Thang Lâm đã cảm nhận được một cơn gió lạnh ập đến, cô rùng mình một cái. Thời tiết ở Lilan lạnh hơn so với tưởng tượng, khiến cô không chịu nổi.

Sau đó, Thang Lâm và Tống Dịch lấy hành lý rồi bắt taxi đến khách sạn nơi phái đoàn đàm phán ở.

Xe vừa mới chạy thì Tống Dịch đã nhận được điện thoại của Chu Thần Vận, hỏi anh đã đến sân bay an toàn chưa, họ đang đợi anh ở khách sạn.

Đến khách sạn, Tống Dịch và Thang Lâm làm thủ tục nhận phòng. Phòng của họ đã được đặt trước, số phòng cũng đã được xác định, phòng của hai người ở cạnh nhau, ở sát vách. Sau khi để hành lý xuống, Thang Lâm liền muốn ngủ, nhưng cô vẫn đi đến trước cửa phòng Tống Dịch gõ cửa.

Cửa từ bên trong mở ra, Thang Lâm nhìn Tống Dịch trong cửa nói: “Người của phái đoàn đàm phán đã đợi lâu như vậy, tôi cũng phải đến chào hỏi họ một tiếng chứ, đúng không?”

Tống Dịch: “Ừm. Về lý là như vậy.”

Thang Lâm nói: “Vậy thì đương nhiên phải làm theo lý rồi.”

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, đột nhiên nhớ lại tính tình phóng khoáng trước đây của cô, bây giờ vào phòng phiên dịch, dù sao vẫn thu lại được một chút. Anh cười nói: “Đi thôi.”

“Đợi chút, tôi phải trang điểm lại đã,” Thang Lâm nói.

“Không phải còn muốn ngủ sao?”

“Bộ dạng tiều tụy thế này làm sao gặp người được? Đợi tôi một lát!”

“Cuộc đàm phán hôm nay bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, tôi muốn nhanh chóng liên lạc với trợ lý Chu và những người khác,” Tống Dịch nói.

Ý của Tống Dịch là sẽ không đợi Thang Lâm.

Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch một cái, nhanh chóng trở về phòng mình, cầm phấn trang điểm rồi lại đi ra. Tống Dịch vừa mới đi được vài bước, cô đã đuổi kịp, đi song song với Tống Dịch. Đồng thời cô lấy phấn trang điểm và một cây cọ nhỏ bên trong vừa đi vừa trang điểm lại một cách thuần thục.

Tống Dịch nghiêng đầu liếc nhìn Thang Lâm một cái, khẽ cười. Gần đến trước cửa phòng của Chu Thần Vận thì Thang Lâm đã trang điểm xong, cô hỏi Tống Dịch: “Bây giờ nhìn tôi, thế nào?”

Tống Dịch lại nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, vẻ tiều tụy vì không ngủ đủ của cô quả nhiên không còn, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ tươi, tao nhã xinh đẹp.

“Cũng được,” anh nói.

Thang Lâm lại dùng gương soi mặt mình, cảm thấy đâu chỉ là “cũng được”? Mặc dù không đẹp bằng trang điểm kỹ lưỡng lại, nhưng sao có thể chỉ là “cũng được” được? Cô chưa từng nghe thấy hai chữ “xinh đẹp” từ Tống Dịch. Thang Lâm hừ một tiếng trong lòng, cất gương đi.

*

Những thành viên của phái đoàn đàm phán cộng với Chiêm Mai đều đang ngồi trong phòng khách của phòng Chu Thần Vận. Tiếng gõ cửa vang lên, Chiêm Mai vội vàng đi ra mở cửa. Vừa mở cửa, Chiêm Mai liền nhìn thấy Tống Dịch và Thang Lâm, hai người đứng cạnh nhau ở bên ngoài.

“Phó trưởng phòng Tống,” Chiêm Mai chào hỏi Tống Dịch.

Tống Dịch gật đầu, bước vào phòng. Thang Lâm và Chiêm Mai nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau gật đầu chào nhau rồi đi theo Tống Dịch vào phòng.

Chu Thần Vận vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, Tống Dịch cười đi về phía Chu Thần Vận, và chủ động đưa tay ra bắt tay với Chu Thần Vận.

“Tôi là Tống Dịch của Vu Quốc tế.”

“Phó trưởng phòng Tống, tôi là Chu Thần Vận.”

“Trợ lý Chu, xin chào! Cứ gọi tôi là Tống Dịch là được.”

Hai người hàn huyên một hồi, những thành viên khác của phái đoàn đàm phán cũng đứng dậy. Tống Dịch lần lượt bắt tay với họ, mọi người cũng lần lượt giới thiệu.

“Tôi là Thang Lâm của phòng phiên dịch,” Thang Lâm cũng chủ động đưa tay ra bắt tay với mọi người.

“Nghe danh rồi, nghe danh rồi!”

Sau khi mọi người hàn huyên xong, ngồi xuống ghế sofa bắt đầu nói vào chuyện chính. Tống Dịch nhìn Chu Thần Vận, nói: “Trợ lý Chu, trong cuộc đàm phán lần trước của các anh với George, George đã đề xuất chúng ta phải cung cấp thêm năm hạng mục công nghệ mới cho họ, thì họ mới đồng ý ký kết thỏa thuận hợp tác với chúng ta.”

Chu Thần Vận gật đầu: “Đúng vậy. George rõ ràng muốn lật đổ những nỗ lực trước đó của chúng ta với Joseph, không muốn đàm phán hợp tác.”

Tống Dịch nói: “Tôi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện này. George và Joseph là kẻ thù, ý kiến của họ luôn trái ngược nhau, George hận không thể làm hỏng những việc mà Joseph từng phụ trách. Cuộc đàm phán lúc hai giờ chiều vẫn phải đàm phán, hy vọng có thể thuyết phục George lần này chấp nhận quan điểm giống như Joseph, quay trở lại con đường đàm phán.”

“George này không dễ thuyết phục đâu,” Lý Trình Vũ nói.

“Đúng là có chút khó khăn,” Tống Dịch nói.

“Dù thế nào, phải thử mới biết có được hay không. Buổi chiều hôm nay lúc hai giờ do Tống Dịch đi đàm phán, chúng ta sẽ hỗ trợ bên cạnh,” Chu Thần Vận nói.

Lý Trình Vũ không nói gì nữa.

Mọi người lại nói chuyện một lát, Chu Thần Vận nói Tống Dịch và Thang Lâm đi đường xa mệt mỏi, có thể về phòng nghỉ ngơi một lát. Mọi người cũng bắt đầu giải tán.

Khoảnh khắc bóng dáng Tống Dịch biến mất ở cửa phòng thì Lý Trình Vũ đã nói: “Quả nhiên rất trẻ. Cũng không nói về chiến lược đàm phán tiếp theo có gì.”

“Đi thôi,” Dương Khánh vỗ vai Lý Trình Vũ một cái.

Lý Trình Vũ cuối cùng không nhịn được nói: “Tôi lo rằng cuộc đàm phán buổi chiều sẽ không có tiến triển gì.”

Nói xong, Lý Trình Vũ và Dương Khánh cùng nhau bước ra khỏi phòng Chu Trình Vũ.

Còn Thang Lâm sau khi ra khỏi phòng Chu Thần Vận một lát thì nhỏ giọng nói với Tống Dịch: “Phó trưởng phòng Tống, không biết anh có phát hiện ra một vấn đề không?”

“Gì vậy?” Tống Dịch nghiêng đầu hỏi.

Thang Lâm nói: “Có người nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ đấy.”

Tống Dịch cười một tiếng, không nói gì.

Thang Lâm nói: “Tôi cũng đang mong chờ Phó trưởng phòng Tống có thể xoay chuyển tình thế đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc