EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

“Mười phút nữa sẽ trở về đại sứ quán.” Tống Dịch lại bổ sung thêm một câu.

Tống Dịch là một người đàn ông nho nhã, trong tình huống bình thường giọng điệu của anh đều như gió thoảng mưa bay, vì vậy khi anh nói chuyện với Thang Lâm bằng giọng điệu ôn hòa như vậy, người bình thường cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Giống như Lý Thiến, cô cảm thấy Tống Dịch thật sự ôn nhu như ngọc, bởi vì lần trước Tống Dịch đến công trường thị sát cô đã được chứng kiến cách nói năng cử chỉ của anh, khí độ phi phàm, nho nhã lịch thiệp.

Chỉ là Lý Lâm Phong vì có hơi nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tống Dịch và Thang Lâm, nên càng ngày càng cảm thấy Tống Dịch đối xử đặc biệt với Thang Lâm.

Mà phán đoán của Lý Lâm Phong không hề sai, khóe miệng Thang Lâm khẽ nở một nụ cười gần như không thể nhận ra, Tống Dịch vừa nói vừa nhìn cô, là cố ý nói cho cô biết còn vài phút nữa bọn họ có thể rời đi rồi.

Giám đốc Trương mời Tống Dịch ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó Tống Dịch cùng giám đốc Trương và Lý Lâm Phong bàn luận về dự án viện trợ xây dựng bệnh viện.

Thang Lâm cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Tống Dịch. Dáng vẻ Tống Dịch thao thao bất tuyệt rất quyến rũ, anh có kiến thức uyên bác, ứng biến không kinh hãi, phong độ lịch lãm, cô luôn rất ngưỡng mộ anh như vậy. Nhưng cô lại thầm cảm thán dáng vẻ hiện tại của anh khác một trời một vực so với dáng vẻ trên giường, một người đàn ông nho nhã như vậy cũng có thể nhiệt tình đến thế. Thang Lâm vừa nghĩ vừa cảm thấy mặt mình lại nóng lên, cô vội cúi đầu giả bộ xem ảnh.

Cô luôn nhớ về những cảnh tượng đêm đó, có lẽ lần đầu tiên luôn đặc biệt khó quên, hoặc có lẽ vì lần đầu tiên nếm trải hương vị như vậy, tốt đẹp đến khó tin.

Hành động của một người đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Lý Thiến từ ghế của mình đứng dậy, đi rót nước cho Tống Dịch, sau đó lại trở về chỗ ngồi của mình.

Vị trí Thang Lâm ngồi vừa hay có thể thu hết mọi thần sắc cử chỉ của mọi người vào trong tầm mắt. Sau khi Lý Thiến ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở Tống Dịch.

Mặc dù lúc này là Tống Dịch đang nói chuyện, nhưng Thang Lâm vẫn nheo mắt lại.

Một con muỗi bắt đầu bay qua bay lại bên cạnh Thang Lâm, rất nhanh sau đó lại có thêm một con muỗi bay đến. Hai con muỗi kêu “vo ve vo ve” trước mặt, Thang Lâm nhíu mày xua tay.

Cô thấy Lý Thiến lại từ chỗ ngồi đứng dậy, sau đó đi đến trước một tủ sắt, kéo ngăn giữa ra, lấy một hộp hương muỗi, tìm bật lửa châm lên.

Hương muỗi đó không khói, cũng không có mùi khó chịu, Thang Lâm tưởng Lý Thiến muốn đặt hương muỗi bên cạnh cô, nhưng lại thấy Lý Thiến cầm hương muỗi đi đến bên cạnh Tống Dịch, cuối cùng đặt hương muỗi ở nơi cách Tống Dịch không xa. Phạm vi tác dụng của hương muỗi không khói nhỏ, Thang Lâm vừa xua tay đuổi muỗi, vừa thầm cười trong lòng, Lý Thiến này đối với Tống Dịch thật sự ân cần.

Mặc dù trong trường hợp có Tống Dịch thì hầu hết mọi người đều sẽ đặc biệt quan t@m đến Tống Dịch, bởi vì thân phận của Tống Dịch ở đó, nhưng Thang Lâm vẫn không thể chấp nhận được sự ân cần như vậy của Lý Thiến.

Có lẽ Lý Thiến thấy Thang Lâm xua tay đuổi muỗi vài lần mới nghĩ đến việc Thang Lâm cũng bị muỗi làm phiền, thế là lại đi châm một khoanh hương muỗi nữa. Mà khoanh hương muỗi này có khói, có vẻ như hương muỗi không khói chỉ còn lại khoanh vừa rồi. Mặc dù hương muỗi không khói hay có khói đều không tốt, nhưng khói từ hương muỗi không khói ít hơn, so với hương muỗi có khói thì cũng tốt hơn một chút, Thang Lâm không nhịn được nhíu mày. Cô rất không thích mùi hương muỗi này.

Cô còn bị sặc khói, không nhịn được ho khan hai tiếng.

Tống Dịch nghiêng đầu, ánh mắt từ bên kia nhìn sang, chỉ thấy đôi mày lá liễu xinh đẹp của Thang Lâm đang nhíu lại, biến thành đôi mày cau có, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa quyến rũ, nhưng anh cũng nhận ra sự khó chịu của cô.

Giám đốc Trương vẫn còn đang nói chuyện, anh không lộ vẻ gì mà quay mắt đi, tiếp tục nghe giám đốc Trương nói.

Ngay khi giám đốc Trương vừa nói xong, Tống Dịch liền nói: “Hôm nay đến đây thôi nhé.”

Giám đốc Trương mời Tống Dịch ăn tối.

Tống Dịch còn chưa nói gì thì Lý Thiến đã hăng hái nói: “Tôi biết ở Cavô có một nhà hàng Trung Quốc hương vị rất ngon, đặc biệt là món sườn nướng, xương thơm nồng, nước cốt tươi ngon, ăn một miếng là nhớ mãi không quên.”

Hàng mi dài của Thang Lâm khẽ quét qua, trong lòng liền nói: “Không đi.”

“Không cần đâu.” Tống Dịch lên tiếng từ chối, nói còn có công việc cần làm.

Mà khi Tống Dịch đã nói như vậy, giám đốc Trương cũng không tiện giữ lại, Lý Thiến cũng không nói thêm gì nữa.

Thế là Thang Lâm và Tống Dịch, Lý Lâm Phong chào tạm biệt rời khỏi công trường.

Thang Lâm như thể đã được giải thoát, đôi mày cau có cuối cùng cũng giãn ra.

“Ở đây nhiều muỗi quá!” Cô vừa đi vừa nói.

Tống Dịch đi bên cạnh cô. “Ở công trường thì không thể đòi hỏi quá nhiều.” Anh nói.

Thang Lâm lại nói: “Ở đại sứ quán cũng có muỗi.”

Tống Dịch nghĩ một chút rồi nói: “Nên phát hương muỗi cho mọi người.”

Thang Lâm: “Mùi đó khó ngửi lắm.”

Thang Lâm: “Cũng không tốt.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Người tiếp lời này lại là Lý Lâm Phong.

Hơn nữa câu nói này của Lý Lâm Phong đã thành công kết thúc cuộc trò chuyện giữa Thang Lâm và Tống Dịch.

Thang Lâm tranh thủ lúc Lý Lâm Phong không để ý khẽ bĩu môi với Tống Dịch.

Tống Dịch cười mà không nói gì.

Về đại sứ quán có hai chiếc xe, lúc trước Tống Dịch đi một chiếc, Thang Lâm và Lý Lâm Phong đi một chiếc. Hai chiếc xe đều do tài xế lái đến. Thang Lâm muốn đi chung xe với Tống Dịch, nhưng cô lại đi cùng Lý Lâm Phong, nếu chủ động chạy đi ngồi chung xe với Tống Dịch thì không được hay cho lắm, trừ khi có lý do nghe có vẻ quang minh chính đại không chút tư tâm. Lý Lâm Phong lại càng không chủ động mở miệng để Thang Lâm đi ngồi xe của Tống Dịch.

Thang Lâm biết mình chỉ có thể tiếp tục ngồi chung xe với Lý Lâm Phong, thế là đi theo sau Lý Lâm Phong, định lên xe.

Giọng của Tống Dịch vang lên đúng lúc: “Bí thư Lý, anh ngồi xe này, vừa hay tôi có chút chuyện muốn nói.”

Lý Lâm Phong dừng bước, xoay người cười nói: “Vâng, được thôi.”

Thang Lâm nhíu mày, Lý Lâm Phong đi ngồi chung xe với Tống Dịch rồi, vậy cô phải ngồi một mình sao?

“Thang Lâm, cô cũng qua đây.” Tống Dịch lúc này nói.

Anh không đưa ra lý do, trực tiếp nói một câu như vậy.

Đôi lông mày của Thang Lâm giãn ra, nở nụ cười tươi, khi xoay người lại thì lại thần sắc tự nhiên nói: “Vâng, được thôi, tham tán Tống.”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm, trong lòng nói một câu: “Giả tạo!”

Thế là Thang Lâm và Lý Lâm Phong lên xe của Tống Dịch, chiếc xe mà bọn họ đi đến trước đó thì do tài xế tự lái về đại sứ quán.

Sau khi lên xe, Lý Lâm Phong liền đưa cho Thang Lâm tài liệu mà Lý Thiến dịch, bảo Thang Lâm hiệu đính.

Mặc dù anh ta có ý kiến với Thang Lâm, nhưng về năng lực chuyên môn biên dịch, anh ta vẫn tin tưởng những người từ bộ phận biên dịch hơn.

“Hiệu đính xong trước khi đến đại sứ quán.” Lý Lâm Phong dặn Thang Lâm.

Thang Lâm nhận tài liệu, nói: “Xem tài liệu trên xe hại mắt.”

Lý Lâm Phong tỏ vẻ mặt sắt vô tư: “Tôi cần gấp.”

“Để tôi xem.” Tống Dịch xoay người từ tay Thang Lâm lấy tập tài liệu, cúi đầu nhìn một cái, nhẹ nhàng cười nói: “Bí thư Lý có cần gấp vậy không?”

Lý Lâm Phong mấp máy môi, Tống Dịch đây là muốn anh ta không cần gấp như vậy. Chỉ vì Thang Lâm nói một câu “Xem tài liệu trên xe hại mắt” mà Tống Dịch liền bảo anh ta không cần gấp?

Tống Dịch đang bao che Thang Lâm sao? “Tôi muốn làm xong nhanh chóng, gửi cho phía Sisby.” Anh ta nói.

Tống Dịch “ừm” một tiếng, quay đầu trả tài liệu cho Thang Lâm: “Vậy chỉ có thể làm phiền cô rồi.” Vì cần gấp, Thang Lâm tự nhiên phối hợp, cô nhận tài liệu, nói một tiếng “được” rồi cúi đầu hiệu đính.

Tống Dịch và Lý Lâm Phong thì bắt đầu nói chuyện. Tống Dịch nói York đã dừng viện trợ xây dựng bệnh viện cho Sisby rồi.

Lý Lâm Phong vô cùng kinh ngạc: “Tại sao?”

Tống Dịch nói: “Trong nước York ngày càng có nhiều ý kiến phản đối viện trợ. Tổng thống mới của họ đã nhậm chức một tuần trước. Mà vị tổng thống mới này cũng là một trong những người phản đối.”

Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ ra, anh cảm khái: “Thật sự không ngờ tới.” Lúc đầu anh còn lo lắng về chuyện viện trợ bệnh viện mà York chiếm thế thượng phong, từ đó dẫn đến việc Trung Quốc viện trợ bệnh viện cho Sisby không có ý nghĩa thực chất, thật không ngờ lại có kết quả như vậy.

Thật là quá tốt rồi!

Nụ cười của Tống Dịch khiến người ta như tắm mình trong gió xuân: “Không khó để nghĩ tới.”

Lý Lâm Phong giật mình, anh nhìn Tống Dịch: “Lẽ nào tham tán Tống đã sớm liệu trước?”

Tống Dịch cười mà không nói gì.

Lý Lâm Phong ngẩn người, Tống Dịch tuổi còn trẻ mà đã có khả năng nhìn xa trông rộng như vậy sao?

Tống Dịch và Lý Lâm Phong lại bắt đầu nói chuyện khác, Lý Lâm Phong nhân tiện báo cáo với Tống Dịch về tình hình anh ta phát hiện khi thị sát công trường. Thang Lâm thì một tay cầm bút, một tay cầm tài liệu, cúi đầu chăm chú hiệu đính.

Xe vừa đi được một nửa đường thì Thang Lâm đã hiệu đính xong toàn bộ bản dịch.

“Những chỗ đánh dấu là những từ ngữ đã sửa.” Thang Lâm đưa tài liệu đã hiệu đính xong cho Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong đã sớm biết hiệu suất của Thang Lâm, trong biên dịch, cô thực sự rất chuyên nghiệp, năng lực vượt trội.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm bằng ánh mắt tán thưởng, Thang Lâm liếc mắt đưa tình với Tống Dịch.

*

Buổi tối, Thang Lâm ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của Tống Dịch, nũng nịu nói: “Nói là đến đón em, vậy mà cả quãng đường chỉ toàn nói chuyện công việc với người khác.”

Tống Dịch đứng trước mặt Thang Lâm, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô cười: “Vậy thì nói gì? Không phải em nói không thể để người khác biết mối quan hệ của chúng ta sao?”

Thang Lâm ngẩng đầu: “Cũng đúng. Hơn nữa trên thực tế chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì.” Cô cười hì hì, cố ý nói như vậy, thực ra anh đến công trường đón cô, cô rất vui.

Đêm đó h0an ái cũng rõ mồn một, đối với hương vị đó cô vẫn còn nhớ nhung không quên.

Thang Lâm nhìn anh: “Sờ s0ạng cái gì vậy?”

“Cô Thang lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tống Dịch cười.

Thang Lâm nhướng mày, sau đó nói: “Em không có.”

Cô từ ghế sofa của Tống Dịch đứng dậy, chân trần đi đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh.

Cô xoay người nhìn Tống Dịch, hai tay để sau lưng, tựa vào bệ cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?”

Tống Dịch: “Hôn em?”

Thang Lâm nhếch mép: “Sai rồi!”

“Vậy thì anh không nghĩ ra được nữa.” Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, khẽ cười nói.

“Ngắm sao đó!” Thang Lâm hờn dỗi nói.

Tống Dịch cúi đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần ý cười: “Thật sự chỉ là ngắm sao thôi sao?”

Tống Dịch bế Thang Lâm lên ngồi trên bệ cửa sổ, sau đó nâng mặt cô lên, nói: “Đó là anh muốn hôn em.” Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn lên môi Thang Lâm.

Trong khoảnh khắc, giữa môi răng Thang Lâm đều là hơi thở của anh. Ánh sao như ngọc vỡ rải rác trên bệ cửa sổ, đẹp đẽ đến say lòng. Cô chìm đắm trong nụ hôn của anh, trong lòng có một loại mong chờ khó nói nên lời.

Trong lúc bất tri bất giác, cúc áo trên cổ áo bị cởi ra, nụ hôn của anh lại tiếp tục ập đến.

Bệ cửa sổ không rộng, anh ép lưng cô sát vào cửa kính. Cô không kìm được ôm chặt eo anh. Bên ngoài đột nhiên tối đen như mực, cả bầu trời sao như đột nhiên biến mất, thời tiết như vậy rất thường thấy ở Cavô, trong phòng cũng đột nhiên tối sầm lại.

Tình cảnh như vậy giúp bọn họ không cần kéo rèm cửa, hơn nữa lại càng thêm phóng túng.

Mưa lớn trong nháy mắt đổ xuống, giọng của Thang Lâm chìm trong tiếng mưa “ào ào”.

Tống Dịch tìm thấy đèn pin, trong phòng cuối cùng cũng sáng trở lại.

Anh nhìn Thang Lâm vẫn còn ngồi trên bệ cửa sổ, cười nói: “Đành phải đợi hôm khác cùng em ngắm sao rồi.”

Thân hình Thang Lâm dựa vào cửa kính, lắng nghe giọng của Tống Dịch và tiếng mưa bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tống Dịch bế Thang Lâm từ bệ cửa sổ xuống, đặt lên ghế sofa.

Anh vừa định đứng thẳng người, Thang Lâm lại thò tay vào túi quần anh.

“Em muốn chìa khóa.” Cô lười biếng nói.

“Được.” Tống Dịch từ một túi quần khác lấy ra một chùm chìa khóa, lấy một chiếc đưa đến trước mặt Thang Lâm, cười nói: “Ở đây.”

Thang Lâm nhận lấy chiếc chìa khóa thuộc về căn hộ của Tống Dịch, bỏ vào túi của mình.

“Anh đọc sách một chút, em nghỉ ngơi đi.” Tống Dịch nói.

“Anh cứ tự nhiên.” Thang Lâm nhướng mày.

Tống Dịch khẽ cười, lấy một quyển sách đến, ngồi bên cạnh Thang Lâm đọc.

Thang Lâm tựa đầu lên vai Tống Dịch, lười biếng nói: “Đèn sách đêm khuya, tham tán Tống thật thích đọc sách.”

*

Ngày hôm sau, Thang Lâm vừa vào văn phòng thì Tô Giang đã đến gọi cô đi theo ra ngoài một chuyến, nói ở ngoại ô thành phố Cavô có một thi thể, có khả năng là công dân Trung Quốc, cảnh sát yêu cầu đại sứ quán nhanh chóng cử người đến nhận xác.

Thang Lâm nhíu mày, có người Trung Quốc gặp chuyện sao? Hơn nữa lại là nhận xác?

Cô chưa từng làm công việc như vậy bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc