EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch nói: “Trong bất kỳ trường hợp nào, quyền thực thi bảo hộ lãnh sự cũng sẽ không bị tước đoạt, mặc dù bây giờ còn liên quan đến người của nước Cricket, nhưng đây không phải là vấn đề lớn gì.”

Thang Lâm vừa nghe vừa gật đầu.

Mà Tống Dịch lại chuyển hướng câu chuyện: “Tuy nhiên, vẫn phải xác định xem người phụ nữ đó có đồng ý báo cảnh sát hay không. Chúng ta phải xem xét đầy đủ ý nguyện của cô ấy.”

“Cô ấy đã bị bạo hành gia đình, muốn nhanh chóng làm xong hộ chiếu, từ đó trốn thoát khỏi chồng, sao cô ấy lại không muốn báo cảnh sát chứ?” Thang Lâm nói.

Nếu là cô gặp phải vấn đề này, cô sẽ không để ai bắt nạt.

Tống Dịch nói: “Không nhất định, mỗi người một khác, không thể suy bụng ta ra bụng người. Tóm lại chúng ta phải xem xét đầy đủ ý nguyện của cô ấy, sau đó cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng của mình.”

“Chuyện này Tô Giang đang theo dõi, ngày mai tôi sẽ hỏi anh ấy tình hình.” Thang Lâm nói.

Vừa rồi Thang Lâm nói cô mất ngủ là vì chuyện này, Tống Dịch nhìn cô, cảm thấy đây không phải là lời nói thật của cô, nhưng thật hay giả cũng không có gì đáng để truy cứu, cứ để cô tự nhiên.

“Anh đang bận gì vậy?” Thang Lâm hỏi Tống Dịch.

Tống Dịch nói: “Rất nhiều.”

Thang Lâm bĩu môi.

“Trước mắt có một việc quan trọng nhất là dự án viện trợ y tế cho Sisby.” Tống Dịch bổ sung.

Thang Lâm nhớ lại bệnh viện mà cô đã khám bệnh khi ngất xỉu trước đó, ở thủ đô Cavô này coi như là bệnh viện tốt rồi, nhưng vẫn còn rất sơ sài.

Xem ra, bệnh viện ở những nơi khác của Sisby còn tệ hơn.

“Nhưng mà, chúng ta sẽ viện trợ y tế cho Sisby sao? Bao gồm những phương diện nào?” Thang Lâm hỏi.

“Ví dụ như xây dựng bệnh viện, đào tạo y tá, điều dưỡng.” Tống Dịch nói.

“À đúng rồi, lần tôi ngất xỉu đó, hai mu bàn tay của tôi suýt nữa bị y tá của bọn họ chích sưng hết lên!” Thang Lâm đầy phẫn nộ.

Tống Dịch nhìn vẻ mặt của cô mà khẽ cười, hai mươi mấy năm qua luôn sống trong nhung lụa, đến đất nước Sisby này coi như là chịu không ít khổ.

Anh vốn hy vọng cô có thể thích ứng với bất kỳ điều kiện gian khổ nào, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.

“Đây không phải là chuyện gì lớn.” Anh nói bằng miệng.

“Tham tán Tống đại lượng, có thể dung thứ mọi chuyện trên đời, tôi thì không giống anh.” Thang Lâm nói.

Thang Lâm không đến để thảo luận những chuyện này với anh, cô chỉ đơn giản là muốn gặp anh, vì vậy cô không nói gì nữa, xoay người đi về phía sâu trong vườn hoa.

Tống Dịch đuổi theo, đi bên cạnh Thang Lâm.

Anh cúi đầu nhìn cặp kính mà anh vừa lấy từ tay Thang Lâm, đưa cho cô, nói: “Không đeo kính thì tốt hơn.”

“Anh đang nói tôi không đeo kính thì đẹp hơn sao?” Thang Lâm nhanh chóng bắt lời.

“Nhưng anh không thấy dù tôi có đeo kính hay không thì đều là tuyệt thế giai nhân sao?” Thang Lâm tự tin nói.

Khóe miệng Tống Dịch càng cong lên cao hơn.

Cô đeo kính thì thêm một tầng khí chất khác, nhưng quả thực đều là vô song, trên đời không ai sánh bằng.

“Chỉ là vẻ ngoài thôi, không cần quá để ý.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm “ha ha” cười một tiếng, nói: “Tôi không tin tham tán Tống sẽ rung động trước một người phụ nữ xấu xí tuyệt thế.”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, cô có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ nào cũng yểu điệu thướt tha, anh không nói gì, trong vấn đề này anh dường như đã không còn lập trường để phát biểu.

“Đi dạo một lát đi.” Anh nói.

Ánh trăng vỡ vụn trên mặt đất, hai người song hành cùng nhau trong khu vườn, dưới đất in bóng dáng nhàn nhạt của họ. Xung quanh tĩnh mịch, chỉ có vài tiếng côn trùng kêu. Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch, dưới ánh trăng nhàn nhạt, góc nghiêng của anh đẹp đến mức hoàn hảo, anh luôn khiến cô xao động.

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.

“Tham tán Tống vào buổi tối cũng giống như một người quân tử lịch thiệp.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Lại có ý gì đây?”

Thang Lâm cười nhẹ, nói: “Khen anh đấy.”

Hai người lại đi một lát, thời gian đã không còn sớm, Tống Dịch nói đã đến lúc về căn hộ nghỉ ngơi. Thang Lâm lộ ra vẻ mặt quyến luyến không rời. “Tham tán Tống ngủ ngon.” Cô nói. Nhưng vừa dứt lời cô liền dứt khoát quay người, nhanh chóng rời đi.

Tống Dịch sải bước đuổi theo, Thang Lâm nói: “Lần trước Trần Đình Đình đã nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta bên ngoài phòng rồi, bây giờ tốt nhất là đừng để người khác phát hiện chúng ta đi dạo vườn cùng nhau muộn như vậy.”

Tống Dịch dừng chân, trừng mắt nhìn Thang Lâm một cái.

Thang Lâm đi được vài bước thì quay đầu lại, dưới ánh trăng dịu dàng, cô khẽ nháy mắt với anh, rồi bước những bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Mặt trăng ẩn mình vào trong mây, ánh trăng dịu dàng không còn nữa, xung quanh trở nên tối tăm.

Bóng dáng Thang Lâm biến mất trong màn đêm, Tống Dịch nhìn chằm chằm vào màn đêm dày đặc một lúc, rồi bước chân rời khỏi vườn hoa.

*

Ngày hôm sau, Thang Lâm đi hỏi Tô Giang về chuyện của người phụ nữ bị bạo hành gia đình kia.

Tô Giang nói: “Vừa hay tôi vừa mới liên lạc được với cô Cát. Cô ấy không đến được đại sứ quán là vì chân bị chồng đánh bị thương, đi lại không tiện, dễ bị phát hiện. Tôi hỏi cô ấy có cần báo cảnh sát không, cô ấy trả lời không báo cảnh sát. Nguyện vọng duy nhất của cô ấy là nhanh chóng làm xong hộ chiếu, một mình lặng lẽ rời khỏi nơi này.”

Thang Lâm cau mày, quả nhiên bị Tống Dịch nói đúng, có người dù bị bạo hành gia đình cũng nhẫn nhịn, không muốn báo cảnh sát.

Mà cô Cát không thể đến hiện trường, cũng không có ảnh chụp và giấy tờ chứng minh thân phận, không thể làm hộ chiếu.

“Chúng ta đi một chuyến.” Tô Giang nghĩ một chút, nói với Thang Lâm.

*

Thang Lâm và Tô Giang lái xe đến nhà cô Cát.

Cô Cát chống gậy ra mở cửa, Thang Lâm và Tô Giang đồng thanh nói: “Xin chào, chúng tôi là người của Đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby.”

Tô Giang nói với cô Cát: “Ảnh có thể chụp bây giờ. Nhưng giấy tờ chứng minh thân phận cá nhân nhất định phải có, cô tìm lại xem.”

Cô Cát chống gậy lại tìm trong nhà nửa ngày, vẫn không tìm thấy.

Sau đó Thang Lâm hỏi: “Cô đã sống ở đây bao lâu rồi?”

“Mười bốn tháng.” Cô Cát trả lời. “Còn sớm hơn cả khi đại sứ quán chúng ta thành lập.” Thang Lâm nói, “Vậy thì cô nên đđếnCục Quản lý Xuất nhập cảnh của Sisby để làm gia hạn visa khi visa sắp hết hạn, ở đó có thông tin của cô, bao gồm bản sao hộ chiếu, cô có thể đến đó tra xem.” Thang Lâm nghĩ ra một cách.

Mắt cô Cát sáng lên, vội vàng nói: “Vâng ạ.”

Tô Giang nói: “Cô không có giấy tờ tùy thân khác, Cục Quản lý Xuất nhập cảnh Sisby có thể sẽ không cho cô tra, vì vậy chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Thế là Thang Lâm và Tô Giang lại chở cô Cát đến Cục Quản lý Xuất nhập cảnh Sisby. Tô Giang trao đổi với nhân viên ở đây, Thang Lâm phiên dịch.

Cuối cùng, Thang Lâm và Tô Giang thành công lấy được bản sao hộ chiếu của cô Cát.

“Hộ chiếu, nhanh nhất thì bao lâu có thể làm xong?” Sau khi ra khỏi Cục Quản lý Xuất nhập cảnh Sisby, cô Cát hỏi.

Tô Giang nói: “Hôm nay.”

Cô Cát mừng rỡ: “Tuyệt quá!”

Tô Giang và Thang Lâm lái xe đưa cô Cát về nhà. Tuy nhiên, cô Cát vừa bước vào nhà đã bị người khác túm tóc, sau đó bị kéo đẩy vài lần, ngã xuống đất. Người đàn ông dùng tiếng Anh chửi bới: “Mẹ kiếp, mày đi đâu vậy? Bây giờ mới về!”

Thang Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông để râu quai nón dài. Cô Cát bị ngã xuống đất đang khóc, Thang Lâm vội vàng đi đỡ cô Cát, đỡ cô ấy đứng dậy.

Sau đó, cô nhìn người đàn ông để râu quai nón lớn tiếng nói: “Thưa ông, xin hãy nói chuyện tử tế, đừng động tay động chân!”

“Những người này là ai? Còn có người chống lưng cho mày nữa à?” Người đàn ông râu quai nón túm lấy cô Cát, đồng thời đẩy Thang Lâm một cái. Thang Lâm ngã nhào, trán đập vào góc bàn trà, đau đến mức nước mắt Thang Lâm sắp rơi xuống.

Cô sờ trán, còn có một chút máu.

Tô Giang thấy vậy, vội vàng đến đỡ Thang Lâm, đồng thời hét vào mặt người đàn ông râu quai nón: “Dừng tay! Chúng tôi là người của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby!”

Người đàn ông râu quai nón vừa nghe, liền vội vàng buông tay cô Cát ra.

Nhưng cô Cát lại ngã xuống đất.

Thang Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn ông râu quai nón, nói hai chữ: “Báo cảnh sát!”

Cô đang nói cho Tô Giang nghe.

Cô Cát vừa nghe, liền lập tức cầu xin Thang Lâm: “Xin đừng báo cảnh sát, xin đừng báo cảnh sát! Tôi không sao!”

Thang Lâm nói: “Cô không sao, nhưng tôi thì có sao!”

Người đàn ông râu quai nón cau mày, sau đó hung hăng nhìn cô Cát.

Cô Cát bò đến trước mặt Thang Lâm, vừa khóc vừa mếu máo nói với Thang Lâm: “Xin mọi người đừng báo cảnh sát! Xin mọi người đấy!”

Thang Lâm nhớ lại câu nói của Tống Dịch, “Vẫn phải xác định xem người phụ nữ đó có đồng ý báo cảnh sát hay không. Chúng ta phải xem xét đầy đủ ý nguyện của cô ấy”. Cô nhíu chặt mày. Tô Giang dừng lại động tác mò điện thoại.

“Báo cảnh sát, ngay lập tức!”

Giọng của Tống Dịch đột nhiên vang lên, Thang Lâm quay đầu, kinh ngạc nhìn Tống Dịch đột nhiên xuất hiện.

Sao anh lại đến đây?

Tống Dịch vừa lên tiếng, Tô Giang liền lập tức gọi báo cảnh sát.

Cô Cát vẫn đang cầu xin họ đừng báo cảnh sát.

Tống Dịch nhìn cô Cát, quả quyết nói: “Chúng tôi sẽ bảo hộ lãnh sự cho cô.”

Cô Cát ngẩn người ra. Người đàn ông râu quai nón nhíu chặt mày, anh ta lập tức gọi điện thoại cho đại sứ quán Cricket tại Sisby, bảo họ đến cứu anh ta.

Anh ta nhận được câu trả lời rằng, “Chúng tôi sẽ bảo hộ lãnh sự cho anh.”

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, Thang Lâm đi đến bên cạnh Tống Dịch, nhỏ giọng nói: “Không phải là phải xem xét đầy đủ ý nguyện của cô ấy sao? Sao lại báo cảnh sát rồi?”

Tống Dịch nhìn trán của Thang Lâm một cái, nói: “Không phải đau đến phát khóc rồi sao?”

Ánh mắt Thang Lâm lóe lên: “Tôi có khóc đâu?”

Cú đó khiến trán Thang Lâm đau điếng, mặc dù trán không chảy nhiều máu, nhưng cũng có vết máu, nếu bị sẹo thì chỉ nghĩ đến đây Thang Lâm đã tức đến phát điên, báo cảnh sát là đúng rồi.

Cô đã bao giờ bị đối xử như vậy?

*

Cảnh sát rất nhanh đã đến, một người cao một người thấp.

“Ai bạo hành gia đình ai?” Người cảnh sát cao quét mắt nhìn mọi người, hỏi.

“Anh ta bạo hành vợ mình.” Tô Giang chỉ vào người đàn ông râu quai nón nói.

“Tôi không có bạo hành.” Người đàn ông râu quai nón phủ nhận.

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy. Anh ta còn đẩy cô ấy, trán của cô ấy bị thương là do đập vào bàn trà.” Tô Giang lại chỉ vào Thang Lâm.

Hai người đàn ông tóc vàng đi vào.

Cảnh sát liếc nhìn hai người đàn ông tóc vàng, lại liếc nhìn Thang Lâm và những người khác, hỏi: “Các người là ai?” Người cảnh sát cao vừa hỏi vừa cúi đầu ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ.

“Nhân viên tại Đại sứ quán Cricket ở Sisby.” Một trong hai người đàn ông tóc vàng nói.

“Còn các người?” Cảnh sát hỏi Thang Lâm và những người khác.

“Thang Lâm, phiên dịch viên tại Đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby.”

Cảnh sát lại một phen kinh ngạc.

Sao toàn là người của đại sứ quán vậy?

“Tô Giang, Bí thư thứ ba của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby.”

Còn nữa à?

Hai cảnh sát lại chậm rãi quay đầu nhìn Tống Dịch, người đàn ông khí độ phi phàm này là ai?

Tống Dịch nói: “Tống Dịch, tham tán của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby.”

Họ không ngờ rằng người của đại sứ quán Kirigi và đại sứ quán Trung Quốc đều ở đây? Hơn nữa một trong số đó còn là tham tán của đại sứ quán Trung Quốc.

Chuyện này phải xử lý cho tốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc