Edit + Beta: Cải
Từ cửa sổ phòng hội nghị nhìn ra, bên ngoài đã tối đen như mực, lúc này trong văn phòng cũng không còn nhiều người. Bên ngoài phòng hội nghị, truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần, Thang Lâm bất giác dừng hành động của mình lại, cũng không ngần ngại đoán rằng người đang đến là Tống Dịch.
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở của phòng hội nghị, cả ba người đều ngẩn đầu nhìn. Chỉ thấy người kia mang theo một cái cặp hồ sơ màu đen, mặc bộ đồ vest màu đen, dang người cao ráo, gương mặt khôi ngô tuấn tú, lịch sự tao nhã, phong thái hiên ngang. Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều lập tức cười tươi. Thang Lâm thì lại tỉnh bơ.
Khi mọi người đang nhìn chằm chằm thì Tống Dịch đã đi đến và đứng trước mặt đám người Thang Lâm. Sau lưng anh vẫn còn một người nữa, cái người đẹp trai phóng khoáng kia, chính là Đỗ Nam Phong. Nhưng mà nhóm của Thang Lâm chỉ nhìn một mình Tống Dịch. Khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười của Tống Dịch, liếc nhìn một lượt ba người đang ngồi, nói: “Xin lỗi, để các bạn đợi lâu rồi. Tôi là phó trưởng phòng của Bộ phận Quốc tế 1, Tống Dịch.”
Lời nói và hành động của Tống Dịch lộ ra sự tài giỏi của anh. Thang Lâm nghĩ thầm, còn ai không biết thân phận của anh? Tống Dịch dừng vài giây trên người Thang Lâm, dáng vẻ không cho là đúng của cô bị anh nhìn thấy.
Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều lập tức đứng lên, gọi: “Phó trưởng phòng Tống.”
Tống Dịch gật đầu.
Thang Lâm cũng đứng dậy, cô nhìn Tống Dịch rồi cố tình để lộ ra nụ cười không mấy tình nguyện.
Tống Dịch cũng lười để ý đến nụ cười giả vờ của Thang Lâm, anh nhìn sang Đỗ Nam Phong ở bên cạnh, giới thiệu với bọn họ: “Cậu ấy cũng là thành viên của Bộ phận Quốc tế 1, tên là Đỗ Nam Phong.”
“Chào mọi người, rất vui khi được gặp mọi người! Mọi người cứ gọi tôi là Nam Phong, hoặc là gọi cả họ tên của tôi cũng được.” Đỗ Nam Phong thẳng thắn nói.
“Tôi là Hứa Kiều bên Phòng phiên dịch.”
“Tôi là Tô Thiệu Trạch.”
“Thang Lâm.”
Hai bên giới thiệu xong, mọi người đều ngồi xuống. Tống Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày nữa, nước C sẽ tổ chức hoạt động của đại sứ quán, các cô cậu sẽ cùng đi vào với tư cách là phiên dịch viên. Mục đích của cuộc gặp mặt này là để thông báo cho các cô cậu về tầm quan trọng của hoạt động lần này.”
“Tôi sẽ nói sơ qua một vài thông tin liên quan. Hoạt động lần này sẽ do đại sứ quán nước C làm chủ trì, chủ đề là “tiến đến châu Phi”, thời gian của hoạt động là hai ngày sau, từ chín giờ ba mươi phút sáng đến bốn giờ chiều. Hoạt động lần này mời đến rất nhiều đặc phái viên ở trụ sở Trung Quốc, mặt khác Bộ Ngoại giao chúng ta cũng mời các đại biểu, từ Cục Quốc tế và Cục Châu Phi đến tham dự. Cục Quốc tế là tôi đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ giao tiếp cùng với các nhân viên đại sứ quán.”
Cục trưởng Phàn không nói với nhóm của Thang Lâm về chủ đề của hoạt động này, sau khi đến đây bọn họ mới được biết. Xem ra, Cục trưởng Phàn muốn kiểm tra tất cả các phương diện của bọn họ. Nói cách khác, từng câu từng chữ mà Tống Dịch đang nói đều rất quan trọng đối với họ.
“Chỉ có nhân viên của đại sứ quán các nước có thể mang theo phiên dịch viên, và cũng có thể không mang, phần lớn là bản thân người đó biết tiếng Trung. Cũng có người không biết tiếng Trung, dưới tình huống này, các cô cậu phải phiên dịch cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.” Tống Dịch nhìn nhóm người Thang Lâm hỏi, “Ba người các cô cậu lần lượt phiên dịch đúng không?”
Thang Lâm: “Đúng vậy.”
Tống Dịch nhìn Thang Lâm: “Sắp xếp thứ tự đi.”
Thang Lâm: “Bây giờ?”
Tống Dịch: “Bây giờ.”
Thang Lâm ngoảnh đầu thương lượng với Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều, rồi trả lời: “Người đầu tiên là Tô Thiệu Trạch, sau đó là Hứa Kiều, cuối cùng là tôi. Cứ mỗi một tiếng đổi một lần.”
Tống Dịch: “Được. Nhớ kỹ thứ tự này. Nhưng nếu có tình huống đặc biệt thì hãy tùy cơ ứng biến.”
Thang Lâm: “Trước khi thay đổi thứ tự có cần phải nói với anh trước không?”
Tống Dịch: “Không cần. Sắp xếp thứ tự là để đề phòng các cô cậu lẫn lộn.”
Hóa ra là Tống Dịch đang lo lắng cho ba người bọn họ?
Tống Dịch quay sang hỏi Đỗ Nam Phong: “Cậu có gì muốn bổ sung thì nói đi?”
Đỗ Nam Phong cười nói: “Không có gì cần bổ sung cả.”
Tống Dịch lại nhìn về phía đối diện, nói: “Tình hình chính là như vậy. Vậy thì, nếu có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi hoặc đồng nghiệp Đỗ Nam Phong của tôi, ngay bây giờ.”
“Phó trưởng phòng Tống, chủ đề của lần này là “Tiến đến châu Phi”, vậy hoạt động sẽ đề cập đến các vấn đề liên quan đến châu Phi, vậy bao gồm những vấn đề gì ạ?” Thang Lâm phản ứng nhanh nhất, lại là cô lên tiếng.
Tống Dịch: “Nền văn minh của châu Phi, tình trạng sinh hoạt của người dân, sự hỗ trợ của các nước đặc biệt là sự hỗ trợ của nước ta, cũng có thể tìm hiểu một chút.”
Thang Lâm: “Phó trưởng phòng Tống, trong hoạt động lần này, chúng ta còn có thể nói chuyện với nhân viên của đại sứ quán khác, có điều gì cần phải chú ý không?”
Tống Dịch: “Tôi đoán là các cô cậu hiểu rất rõ nghi thức ngoại giao. Ngoài ra, nhiệm vụ chính của các cô là phiên dịch, không cần thiết phải trả lời, cho dù có người tự ý hành động, có một vài vấn đề các cô cậu không đủ sức ứng phó.”
Tô Thiệu Trạch, Hứa Kiều, Đỗ Nam Phong nhìn Thang Lâm và Tống Dịch. Thang Lâm có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh, những gì cô hỏi đều là những vấn đề quan trọng. Cô và Tống Dịch, một người hỏi, một người trả lời, làm cho người ta nhìn ra được sự phối hợp ăn ý của các cao thủ, vô cùng xuất sắc, người khác không thể nói chen vào được.
Thang Lâm: “Đến lúc đó sẽ dùng bữa ở đại sứ quán nước C à?”
Tống Dịch: “Đúng.”
Thang Lâm: “Phó trưởng phòng Tống đối với việc dùng bữa này có ý kiến gì không?”
Tống Dịch: “Tôi không kén ăn. Mọi người không cần chú ý đến tôi, chăm sóc tốt bản thân là được.”
Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều cười khi Tống Dịch đùa. Thang Lâm thì không, cô hỏi vấn đề này cũng là vấn đề liên quan đến công việc. Bởi vì lúc nhỏ khi cô đi cùng ba của cô đến đại sứ quán thì có một vài người kén ăn, khi ăn cơm cô có để ý thấy có một vài phiên dịch viên đi bên cạnh và lo lắng về khẩu vị của các nhà ngoại giao.
Thang Lâm lại hỏi thêm mấy câu hỏi nữa, Tống Dịch trả lời từng câu một, biết nhưng không nói, mà nói thì không hết.
Lúc sau, phòng hội nghị lại trở nên yên tĩnh, Thang Lâm không hỏi gì nữa, những người khác không kịp phản ứng lại. Tống Dịch nhìn Thang Lâm, hỏi: “Thang Lâm, cô còn gì muốn hỏi nữa không?”
Thang Lâm: “Tôi không còn gì muốn hỏi.”
Tống Dịch mím môi, ngược lại, nhìn về phía Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch: “Hai người thì sao?”
Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch bốn mắt nhìn nhau. Sau đó Tô Thiệu Trạch cười nói: “Thang Lâm đã hỏi tất cả các vấn đề mà chúng tôi không nghĩ đến rồi, nên chúng tôi không có gì cần hỏi.”
Thang Lâm chớp mắt, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.
“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì nghe Đỗ Nam Phong sắp xếp.” Tống Dịch ngoảnh đầu nhìn Đỗ Nam Phong.
Đỗ Nam Phong nói tiếp: “Từ Bộ Ngoại giao của chúng ta để đến đại sứ quán nước C mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, vậy nên vào hôm đó, tám giờ rưỡi tập hợp ở cổng chính của Bộ Ngoại giao, sau đó ngồi xe đi đến nơi tổ chức hội nghị.”
Nói rồi, Đỗ Nam Phong cúi đầu viết một dãy số lên tờ giấy, ngẩng đầu nói: “Trước khi hội nghị bắt đầu, nếu các bạn còn điều gì thắc mắc cứ gọi vào số điện thoại này, đương nhiên câu hỏi không được quá đáng.” Anh ta đưa tờ giấy viết dãy số cho người trước mặt.
Vừa hay, người ngồi đối diện Đỗ Nam Phong là Thang Lâm, cô chủ động nhận lấy tờ giấy, cúi đầu xem. Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều cũng nhìn dãy số đấy.
Đỗ Nam Phong nói: “Đây là số điện thoại văn phòng của tôi.”
Mọi người chợt hiểu ra.
“Vậy, không còn vấn đề gì thì cuộc họp kết thúc.” Tống Dịch tuyên bố.
Tô Thiệu Trạch cảm kích nói với Tống Dịch: “Cảm ơn anh, phó trưởng phòng Tống.”
Tống Dịch cười: “Không có gì.”
Cuốc họp kết thúc, khi mọi người lần lượt đứng dậy và rời khỏi phòng. Thang Lâm kẹp tờ giấy ghi số điện thoại mà Đỗ Nam Phong đưa vào quyển sách rồi từ từ đóng lại, chậm rãi đặt bút máy lên quyển sổ ghi chép rồi lại đặt lên quyển sách. Vào lúc này, trong đầu cô lại hiện lên cảnh mặt đối mặt với Tống Dịch, người hỏi người trả lời. Sự kiện lần này ở đại sứ quán chính là bài kiểm tra sau mấy tháng huấn luyện, vô cùng quan trọng, vậy nên anh phải toàn lực ứng phó, nghĩ ra cái gì liền hỏi ngay. Mà tất cả các câu hỏi của cô, Tống Dịch đều có thể trả lời ngay lập tức, giống như là người chuyên môn giải thích mọi thắc mắc của cô, hơn nữa bọn họ hợp tác rất vui vẻ. Thang Lâm mím môi.
“Muốn ngồi thêm một lúc nữa không?”
Giọng nói của Tống Dịch truyền đến.
Thang Lâm ngoảnh đầu, thấy Tống Dịch đang đứng ở cửa phòng họp, còn những người khác thì đã rời đi.
“Đang nghĩ đến chuyện gì vui à?” Tống Dịch hỏi tiếp.
Vui vẻ?
“Không, chả có gì gọi là vui vẻ cả.” Thang Lâm biểu cảm không đổi. Cô kéo ghế đứng lên, theo hướng cửa phòng họp mà đi.
Nhưng mà, cô có cảm giác Tống Dịch vẫn đang nhìn cô.
—————
☆ Chú thích:
(1) 温文尔雅 /wēnwén’ěryǎ/ – ôn văn nhĩ nhã; nhẹ nhàng và thanh lịch
(2) 气宇轩昂 /qìyǔ xuān’áng/ – khí vũ hiên ngang
(3) 不动声色 /bùdòngshēngsè/ – bất động thanh sắc; ung dung thản nhiên; bình tĩnh
(4) 不以为然 /bùyǐwéirán/ – không cho là đúng; phản đối
(5) 国际司一处 – International Department One: Bộ phận Quốc tế 1 (nguồn: Wikipedia)
(6) 知无不言 /zhīwúbùyán/ – tri vô bất ngôn: biết mà không nói
(7) 言无不尽 /yánwúbùjìn/ – ngôn vô bất tận: nói thì nói không hết