Edit: Carrot – Beta: Cún
Ông Meyer đang thu dọn hành lý. Cargi gõ cửa bước vào, anh đi vội vàng, bị một chiếc vali da màu đen làm cho vấp chút nữa thì ngã. Ông Meyer ngẩng đầu, buồn cười nói: “Cargi, hình như có chuyện gì gấp gáp vậy?”
“Đúng vậy, thưa ngài Đại sứ. Có một tin động trời! Vừa nãy ở Pura đã điều động quân đội và cảnh sát, cộng lại số người không ít đâu!” Cargi đứng trước mặt ông Meyer, vẻ mặt hốt hoảng.
Ông Meyer vừa nghe, lập tức ngạc nhiên nói: “Chính sự?” Với tư cách là đại sứ của một quốc gia, khi nghe thấy tin tức như vậy thì ông theo thói quen nghĩ ngay đến những chuyện lớn.
Cargi vội vàng nói: “Không phải, là tìm người. Phiên dịch viên của Đại sứ quán Trung Quốc bị mắc kẹt trong bão cát, cảnh sát và quân đội được điều động đến để tìm cô ấy!”
“Ồ, không phải chính sự,” Ông Meyer thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại mở to mắt, càng thêm kinh ngạc. Pura điều động không ít cảnh sát và quân đội mà lại là để đi tìm một phiên dịch viên của Đại sứ quán Trung Quốc? Bình thường đến cái bóng của cảnh sát cũng gần như không thấy, đừng nói đến quân đội, hơn nữa số người còn không ít. Waldart ở chính phủ Pura là một người không thích quản chuyện, vậy mà lại vì tìm người trong lúc bão cát mà điều động lực lượng như vậy?
Thật là không thể tin được.
“Bên phía Trung Quốc đúng là xem trọng người của họ,” Ông Meyer nói một câu, ông đè nén sự kinh ngạc, rồi lại trầm ngâm nói, “Ảnh hưởng của Trung Quốc ở Sisby đang ngày càng lớn mạnh, nhưng ở Pura nơi hẻo lánh hoang vu này, tuy rằng bọn họ đã giúp đỡ được một vài người dân Pura , nhưng vẫn không đủ để trở thành ảnh hưởng, muốn điều động được lực lượng như vậy ở khu vực Pura là rất không dễ dàng, điều này cần một số thủ đoạn ngoại giao nhất định.”
Cargi vừa nghe vừa gật đầu.
“Phải nói, công tác ngoại giao của họ quả thật là làm rất tốt,” Ông Meyer nói xong, lại tiếp tục thu dọn hành lý, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, không thể để Sisby ngày càng ngả về phía Trung Quốc, đây cũng là trọng tâm công việc sau này.
Ngày hôm sau, tinh thần của Thang Lâm đã hồi phục rất nhiều.
Cô mở cửa đi tìm Tống Dịch, nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy Tô Giang đứng ở bên ngoài.
“Thế nào rồi?” Tô Giang cười hỏi Thang Lâm.
Thang Lâm lập tức cười với Tô Giang: “Không sao rồi.”
Tô Giang đánh giá Thang Lâm một lượt, gật đầu: “Trông cũng khá hơn rồi. Nghe nói cơn bão cát ngày hôm qua là cơn bão cát nghiêm trọng nhất từ trước đến nay ở Pura. Lúc mình đi tìm cậu thì gần như không mở mắt ra được, sau đó, còn cảm thấy như sắp ngạt thở.”
Có thể tưởng tượng được lúc đó cô đã ở trong tình cảnh như thế nào,”
“Đúng vậy, mình chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy cả. Đây thật sự là một nơi quỷ quái!” Qua một đêm rồi mà Thang Lâm vẫn còn có chút hoảng sợ. Mà trước mặt Tô Giang cô cũng luôn có gì nói nấy.
Tô Giang gật đầu, anh vỗ vai Thang Lâm: “Không sao là tốt rồi, cuối cùng mình cũng có thể yên tâm rồi.”
“Cậu cũng đi tìm mình sao?” Thang Lâm nắm lấy một điểm trong câu nói của Tô Giang.
Tô Giang nói: “Không chỉ có mình mình, Trương Kinh, Tần Nhạc, mọi người đều đã cố gắng hết sức để tìm cậu. Đúng rồi, cậu có biết người tìm thấy cậu là ai không?”
Không phải là Tống Dịch sao? Thang Lâm tối hôm qua vừa tỉnh lại thì đã nhìn thấy Tống Dịch, tự nhiên cho rằng là Tống Dịch đã tìm thấy cô.
Tô Giang nói: “Là quân đội của Pura. Mà người xuất động đến tìm cậu còn có cả đội cảnh sát nữa.”
Thang Lâm vô cùng kinh ngạc.
Sao lại thế? “Đây là chuyện gì vậy?”
“Là Tham tán Tống nghĩ cách để Wordart điều động tất cả lực lượng đến tìm cậu,” Tô Giang kể lại toàn bộ sự việc tối hôm qua.
Thang Lâm sau khi nghe xong vẫn còn đang kinh ngạc, không ngờ Tống Dịch lại để Wordart điều động cả cảnh sát và quân đội, người chữa trị cho cô lại còn là quân y, chai nước lớn đó cũng là do quân y mang đến.
“Tham tán Tống thật sự khiến mình khâm phục sát đất,” Tô Giang vẻ mặt sùng bái.
Thang Lâm đi tìm Tống Dịch, Tống Dịch đang đứng cạnh chiếc bàn trong phòng, anh một tay thắt cà vạt, tay còn lại cầm vài tờ giấy, vài tờ giấy đó gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt của anh. Khóe miệng Thang Lâm cong lên, xoay người lại. Lý Lâm Phong vừa lúc đi đến cửa phòng Tống Dịch, mà Thang Lâm không hề nghĩ ngợi mà vừa nhanh vừa nhẹ tay đóng cửa lại. Bóng dáng của Lý Lâm Phong trong nháy mắt lướt qua trước mặt Thang Lâm. Thang Lâm nhìn cánh cửa mà mình vừa đóng lại, vô tội chớp mắt vì hành động theo bản năng của mình, rồi thầm nghĩ trong lòng, anh ta không đến sớm không đến muộn, sơ ý một chút mà bị cô nhốt bên ngoài cũng không phải là lỗi của cô.
Cô xoay người nhẹ nhàng đi về phía Tống Dịch.
Đến trước mặt Tống Dịch, cô đưa tay nắm lấy tay Tống Dịch đang thắt cà vạt. Tống Dịch hơi dịch vài tờ giấy ra khỏi trước mặt, đồng thời cúi đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thang Lâm cong cao khóe miệng: “Để em thắt.”
Khóe miệng Tống Dịch cong lên, rút tay khỏi tay Thang Lâm, để tay thõng xuống bên người. “Không sao rồi sao?”
“Ừm. Ngủ một đêm, khỏe hơn nhiều rồi. Tô Giang đã kể cho em nghe toàn bộ quá trình tìm kiếm.”
“Tham tán Tống thậm chí còn đi tìm Wordart để điều động tất cả lực lượng đến tìm em, em quan trọng đến vậy trong lòng anh sao?” Thang Lâm nói là câu hỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười, nụ cười đó có sự bất ngờ, có sự đắc ý.
“Không nghĩ ra được,” Thang Lâm chu môi, “Dù sao năm đó em cũng bị người ta từ chối mà.”
Thang Lâm vẫn luôn để ý đến chuyện này, đây là nút thắt trong lòng cô, cho dù anh đã nói trong mấy năm ở bộ ngoại giao này thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến cô vào đêm khuya thanh vắng, nhưng dù sao cũng chỉ là thỉnh thoảng, đâu giống như cô bao nhiêu năm đều khắc ghi hình bóng anh trong tim. Lúc này cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nói ra.
Đồng thời, cô ra sức kéo cà vạt của Tống Dịch, kéo cà vạt rất chặt.
Tống Dịch khẽ ho một tiếng, chặt như vậy, muốn siết chết anh sao?
Đây lại là muốn tính sổ chuyện cũ rồi. “Năm đó…”
Thang Lâm nhìn Tống Dịch, dựng tai lên nghe.
Cô cũng muốn biết người năm đó không chấp nhận cô có lý lẽ gì.
Anh cười nói: “Năm đó em không đáng yêu như bây giờ.”
Lập tức, Thang Lâm lại kéo cà vạt một cái, cô trừng mắt nhìn anh, lớn giọng nói: “Không đáng yêu? Vậy anh nói lúc anh ở nước ngoài anh sẽ nhớ đến em? Đối với một người không đáng yêu, hoặc có thể nói là đáng ghét, cách làm của Tham tán Tống thật sự khiến người ta khó tin!” Tống Dịch lại “khụ” một tiếng, anh đưa tay đang thõng bên người ôm lấy Thang Lâm, đổi tay đang cầm vài tờ giấy thõng xuống bên người. “Trước đây em còn nhỏ, anh cũng không lớn lắm, tâm tính chưa định, tư tưởng chưa trưởng thành, có nhiều biến số. Mà đã có lý tưởng thì phải vì nó mà cố gắng.”
Thang Lâm “phỉ” một tiếng: “Ở bên nhau thì không thể cố gắng được sao? Em sẽ kéo chân anh?”
“Mỗi một độ tuổi đều có những việc cần phải cố gắng làm,” Tống Dịch nói.
“Ồ, đến mấy tuổi thì yêu, đến mấy tuổi thì kết hôn, cái này cũng phải lên kế hoạch cho tốt sao? Vậy bây giờ mới là độ tuổi anh nên cố gắng yêu đương sao?” Thang Lâm bĩu môi.
Tống Dịch bất lực cười cười, sao anh lại cảm thấy mình ở trước mặt cô thì lại cạn lời thế này? “Cố tình xuyên tạc,” anh nói, “Tuổi vừa biết yêu không nhất định ở bên nhau là tốt nhất.”
Thang Lâm lập tức phản bác: “Ngụy biện! Thực ra chỉ là không đủ thích! Ồ, em không đáng yêu, anh thực ra là ghét em!”
“Anh hối hận vì đã nói câu đùa vừa nãy rồi. Em không hề không đáng yêu,” Tống Dịch muốn xoa xoa mi tâm, anh chậm rãi nói, “Chỉ là quả thật là tuổi mới biết yêu, vừa mới thích mà đã phải chia xa, mà em lại còn quá nhỏ, không ở bên nhau mới là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Những năm ở nước ngoài, vào đêm khuya thanh vắng anh sẽ nhớ đến em, sau này mới phát hiện ra em đã dần dần khắc sâu vào trái tim anh rồi.”
Khóe miệng Thang Lâm lại từ từ nở nụ cười: “Vậy sao còn không nhận ra em?”
“Dáng vẻ thay đổi một chút, cũng không ngờ rằng em thật sự vào được bộ ngoại giao,” Tống Dịch nói.
“Vậy sao anh còn cứ chọc tức em, ở cái rừng hạt điều mới tỏ tình, ai biết anh nói thật hay giả?”
Tống Dịch: “Là do em lúc nắng lúc mưa, cảm thấy lúc thì em thích anh, lúc thì em lại không thích. Ngày em bị bệnh phải đi bệnh viện, anh không ôm em, em giận; sau đó ở rừng hạt điều, hôn em, em cũng giận. Anh mà không tỏ tình, thì em còn giận hơn.”
“Em có đâu?” Thang Lâm bắt đầu làm nũng, “Anh nói sớm hơn thì sao em có thể giận được chứ? Đều là lỗi của anh! Anh khiến em phải day dứt suốt bao năm trời, tất cả đều là lỗi của anh!”
Tống Dịch gật đầu: “Đúng, là lỗi của anh. Nữ vương đại nhân, bây giờ có thể tha cho anh được chưa? Sau này tiểu nhân không dám nữa.”
Thang Lâm cong khóe miệng, cúi đầu nới lỏng cà vạt, rồi cẩn thận thắt lại cho Tống Dịch.
Ngón tay cô từ từ vẽ vòng tròn trên ngực Tống Dịch, từng chữ từng chữ một nói: “Thật sự khắc sâu vào tim?”
Thang Lâm cúi đầu, hôn lên đó một cái, rồi ngẩng đầu lên nói: “Em đặc biệt đến đây là để cảm ơn ân cứu mạng của anh.”
“Em suýt chút nữa là siết chết anh rồi, đây là cách em cảm ơn sao?” Tống Dịch trêu chọc.
Thang Lâm cười hì hì: “Muốn yêu muốn phạt, tùy anh định đoạt.”
Còn có cả lựa chọn “yêu” nữa sao?
Tống Dịch bật cười, thở dài nói: “Em là cục cưng của anh, ngoài yêu ra, anh còn có thể làm gì khác nữa?”
Thang Lâm toe toét miệng cười, người này càng ngày càng biết nói lời ngọt ngào.
Sau đó, Tống Dịch nói: “Tuy nhiên, bất cứ công dân Trung Quốc nào gặp nguy hiểm anh cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu.”
Tống Dịch lại hỏi Thang Lâm về tình hình chi tiết ở trong sa mạc, cô một mình đi hỏi đường, vậy thì, cô không đi cùng người địa phương đó sao.
Thang Lâm nói lúc đầu thì có đi cùng, nhưng bão cát quá lớn, đi lại rất khó khăn, cô bị ngã một cú, sau khi bò dậy thì đã không thấy người đó đâu nữa, gọi cũng không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào và tiếng xào xạc trả lời cô, không biết người đó cuối cùng có đi ra khỏi sa mạc không.
Thang Lâm nhớ lại mấy tờ giấy trong tay Tống Dịch, hỏi Tống Dịch có phải đó là tài liệu mật mã không, Tống Dịch nói không phải. Tuy Thang Lâm là phiên dịch, nhưng tài liệu mật mã thì cô không được xem, còn tài liệu không phải mật mã thì cô có thể xem thoải mái. Thế là, cô nghiêng người, đưa tay Tống Dịch lên, cầm tờ giấy đó lên trước mặt mình. Cô vừa nhìn thì giật mình, hóa ra đó là một bản kiểm điểm do Tần Nhạc viết, nói anh rất hối hận, rất áy náy vì đã để cô một mình đi hỏi đường, dẫn đến việc rơi vào hiểm cảnh, anh ta đã nhận thức đầy đủ lỗi của mình, vân vân.
Thang Lâm lại lật một tờ, là một bản “báo cáo” mang tính kiểm điểm do Trương Kinh viết.
“Anh bảo bọn họ viết sao?” Thang Lâm kinh ngạc hỏi Tống Dịch.
Tống Dịch “ừm” một tiếng.
Thang Lâm nói: “Bọn họ không đi cùng em là vì khoảng cách không xa, bọn họ đứng ở đó cũng nhìn thấy em, hơn nữa chỉ có em hiểu được ngôn ngữ ở đây. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Đó là sơ ý. Có một số chuyện không thể dung thứ cho một chút sơ ý nào,” Tống Dịch nói.
Thang Lâm còn muốn nói gì đó, Tống Dịch hỏi cô đã thu dọn hành lý xong chưa, một lát nữa là sẽ rời Pura về Cavô rồi.
Thang Lâm gật đầu: “Trước đó đã thu dọn xong rồi.”
“Vậy thì tốt,” Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, “Đến giờ đi rồi.”
Thang Lâm gật đầu, cô đi ra ngoài trước.
Lý Lâm Phong không còn ở bên ngoài nữa, Thang Lâm lại vô tội nhướng mày một cái, Lý Lâm Phong đến tìm Tống Dịch chắc là không có chuyện gì gấp, bởi vì nếu có chuyện gấp thì anh ấy chắc chắn sẽ gõ cửa.
Khi lên xe, Trương Kinh và Tần Nhạc đi đến trước mặt Thang Lâm, nói bọn họ không nên để cô một mình đi hỏi đường, bọn họ vô cùng áy náy, Thang Lâm cười nói: “Không sao. Ai mà ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra.”
Một đoàn người xách hành lý lục tục lên xe. Sáu người, tổng cộng hai chiếc xe.
Xe khởi động, sau đó nhanh chóng chạy đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có cát bụi do xe chạy qua bắn lên vẫn mãi không tan.