Edit: Carrot – Beta: Cún
Thang Lâm theo Tô Giang lên xe.
Tô Giang hiếm khi gọi tài xế khi ra ngoài, thông thường anh đều tự mình lái xe, lần này cũng không ngoại lệ.
“Chúng ta chuẩn bị xuất phát đây.” Tô Giang nói với Thang Lâm, muốn cô tập trung một chút.
Thang Lâm gật đầu: “Đi đi!”
Tô Giang quay đầu xe, sau đó đạp ga, chiếc xe liền hướng về phía cổng đại sứ quán mà lao đi.
Khi gần đến cổng, cổng tự động mở ra, chiếc xe rời khỏi đại sứ quán, hòa vào dòng xe trên đường lớn rồi lao nhanh vun vút.
Tô Giang hai tay nắm chặt vô lăng, vừa lái xe vừa nói với Thang Lâm về tình hình cụ thể: “Một xác chết nam, thi thể được phát hiện ở bờ suối ngoại ô Cavô. Nửa tiếng trước, một cảnh sát tuần tra gần đó, đột nhiên phát hiện một người nằm trên mặt đất. Cảnh sát từ xa gọi hai tiếng, người đó không trả lời. Cảnh sát liền đi tới, kiểm tra thì phát hiện trên mặt và cơ thể của người đàn ông đó có nhiều vết dao, trên ngực trái còn cắm một con dao, và người đã tắt thở rồi. Cảnh sát không tìm thấy bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận trên người anh ta, nhưng khuôn mặt của anh ta trông giống người châu Á.”
“Bị người ta giết?” Thang Lâm cau mày.
Tô Giang nói: “Bước đầu phán đoán là như vậy.”
“Vậy tình hình cụ thể chỉ có thể đến hiện trường xem xét thôi.” Thang Lâm nghĩ.
“Hy vọng không phải là người Trung Quốc.” Thang Lâm lại nói.
Tô Giang gật đầu.
Cả hai đều không mong muốn người Trung Quốc gặp chuyện ở Cavô.
Thang Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà cao tầng ít ỏi nhanh chóng lùi về phía sau. Cô căng thẳng khi nghĩ về những chuyện sắp tới. Cô rất sợ người chết, chưa bao giờ nhìn thấy xác chết ở cự ly gần, bây giờ lại phải đi nhận dạng xác chết, trong lòng cô thực sự kháng cự. Nhưng chuyện này liên quan đến người Trung Quốc, cô lại phải gắng hết can đảm để đi.
Hy vọng cái chết không quá đáng sợ, nhưng vừa rồi Tô Giang nói trên mặt người chết có vết dao, không biết vết thương có nghiêm trọng không.
Tô Giang đợi một lúc lâu không nghe thấy Thang Lâm nói gì, anh cảm thấy lần này Thang Lâm nói chuyện có hơi ít, thế là không khỏi quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Thang Lâm quay đầu nhìn Tô Giang, cười khổ: “Tôi hơi sợ người chết, chưa từng nhìn xác chết ở cự ly gần.”
Tô Giang lập tức hiểu ra.
Anh vừa đùa vừa động viên: “Không cần sợ, hơn nữa lại là ban ngày, tôi còn ở bên cạnh mà?”
Thang Lâm liếc Tô Giang một cái: “Chuyện này đối với tôi thì có động viên kiểu gì cũng vô ích.”
“Sợ đến thế cơ à?” Tô Giang lại nhìn Thang Lâm một cái.
Tuy nhiên, anh cũng đoán được Thang Lâm chưa từng nhìn thấy người chết ở cự ly gần, bây giờ còn phải theo anh đi nhận dạng xác, cũng coi như làm khó cô rồi.
Thang Lâm gật đầu: “Vô cùng đáng sợ.” Nhưng rất nhanh cô lại nói: “Nhưng tôi sẽ cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.”
“Chúng ta phải nhanh chóng đến hiện trường.” Tô Giang lại nói.
Thang Lâm gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tô Giang lái xe rất nhanh, sau khi xe đi qua khu vực trung tâm thành phố Cavô thì tình hình đường xá càng ngày càng tệ, trên đường xi măng chỗ nào cũng có ổ gà, xe càng lúc càng xóc nảy. Đến sau này, ngay cả đường xi măng cũng không còn, cát vàng dần dần nhiều lên.
Xe liền chạy vun vút trong cát vàng cuồn cuộn, cơ thể Thang Lâm bị xóc nảy lên xuống, trong lòng vốn đã sợ hãi lại càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường, ba viên cảnh sát đang đứng tụm lại thảo luận gì đó, dưới chân họ có một người đang nằm, trên mặt đất cạnh người đó có một ít vết máu.
Thang Lâm cố gắng kiềm chế cảm xúc căng thẳng sợ hãi đi theo Tô Giang tới đó.
“Chào các anh, chúng tôi là người của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby. Tôi là Tô Giang, đây là Thang Lâm.” Tô Giang đi đến trước mặt cảnh sát, chủ động giới thiệu bằng tiếng Anh.
“Chào anh Tô, cô Thang! Đây là thi thể mà chúng tôi phát hiện, mời hai vị xem xem có phải là người nước của các vị không.” Một viên cảnh sát nói.
Giọng của viên cảnh sát đó hơi khó nghe, Tô Giang nhìn Thang Lâm, Thang Lâm dịch lại một lần cho Tô Giang. Sau đó, hai mắt Thang Lâm liếc qua người đang nằm trên mặt đất, trên mặt người đó bị rạch vài nhát dao, mặt dính đầy máu, chết một cách kinh hãi.
Cô vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn kỹ.
Tô Giang thì tiến lại gần thi thể, sau đó ngồi xuống tỉ mỉ nhận dạng khuôn mặt người chết. “Nhìn mặt thì đúng là người châu Á.” Tô Giang vừa nhận dạng vừa nói, “Nhưng nếu không có giấy tờ hoặc thông tin gì khác thì không thể xác nhận có phải là người Trung Quốc hay không.”
Tô Giang trực tiếp nói tiếng Trung, Thang Lâm dịch lại.
“Nguyên nhân cái chết là gì?” Tô Giang lại hỏi.
“Xung quanh có dấu vết đánh nhau, trên mặt và cơ thể nạn nhân có vết dao, ngực còn cắm một con dao gọt hoa quả, đã xác định là bị dao đâm chết.” Một cảnh sát khác nói.
“Anh ta có chút hiểu biết về y học.” Viên cảnh sát mở lời nói là người phát hiện thi thể bổ sung một câu.
“Tại sao lại bị người khác dùng dao đâm chết?” Tô Giang lại hỏi.
“Việc này cần điều tra thêm.” Một cảnh sát khác nói.
Tô Giang và Thang Lâm đ ến để nhận dạng thi thể, nhưng trên người người chết không có gì cả, không thể xác nhận được.
Tô Giang đề nghị tìm kiếm xung quanh xem có đồ vật nào bị bỏ sót không.
“Chúng tôi đã tìm một vòng rồi, không phát hiện có đồ vật nào bị bỏ sót.” Viên cảnh sát phát hiện thi thể đầu tiên nói.
Tô Giang biết một số cảnh sát ở Sisby rất sợ phiền phức, và đối với cấp trên cũng chỉ là làm cho xong chuyện. Anh đứng dậy, nhìn xung quanh, lúc này họ đang ở bên bờ một con suối nhỏ, hai bên bờ suối là cát vàng và những bụi cỏ dại lởm chởm, vài cây cổ thụ, không có nhà dân nào khác, có thể thấy nơi này rất ít người lui tới.
Anh kiên quyết nói: “Có những chỗ kín đáo có thể tìm thêm vài lần nữa.”
Ba viên cảnh sát liếc nhìn nhau, nhưng vẫn làm theo.
Sau đó Tô Giang bảo Thang Lâm chụp vài tấm ảnh hiện trường, còn anh thì đi tìm xem có dấu vết gì không.
Thang Lâm lấy máy ảnh ra, gan dạ chụp hơn chục tấm ảnh thi thể và xung quanh. Sau đó cô nhanh chóng cùng Tô Giang đi tìm xem có đồ vật nào bị bỏ sót không. Hai mắt cô tỉ mỉ tìm kiếm trong đám cỏ dại. Tìm kiếm một lúc, cô chợt phát hiện một vật nhỏ màu trắng. Cô vội vàng vạch đám cỏ ra, cúi xuống nhặt lên. Đó là một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một địa chỉ bằng tiếng Trung.
Tô Giang ghé đầu qua xem, rồi nhìn Thang Lâm.
Tô Giang và Thang Lâm bước đầu xác định người chết là người Trung Quốc. Sau khi trở về đại sứ quán, Tô Giang báo cáo chuyện này với Tống Dịch. Tống Dịch yêu cầu Tô Giang lập tức phối hợp với các bộ phận ở Sisby để tiến hành tra cứu, so sánh thông tin, nhanh chóng xác định danh tính người chết, đồng thời thúc giục cảnh sát Sisby nhanh chóng phá án.
Tô Giang làm theo.
Thang Lâm trở về văn phòng của mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy xác chết ở cự ly gần, hơn nữa trên mặt người chết còn có vài vết dao, trông rất thảm, cô vẫn còn cảm giác rùng mình.
Tuy nhiên, người gặp chuyện là người Trung Quốc, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng.
Có người gõ cửa văn phòng. Thang Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Giang đang đứng ở cửa.
Tô Giang thấy Thang Lâm nhìn qua thì tự nhiên bước vào văn phòng của Thang Lâm.
“Thang Lâm, mở máy tính ra xem email.” Tô Giang đi đến trước mặt Thang Lâm. “Có thông tin gì không?” Thang Lâm vừa nói vừa mở máy tính, rồi mở email.
Email mới nhất là Tô Giang gửi cho cô, nội dung là vài tấm ảnh.
Tô Giang nói: “Sau khi tra cứu và so sánh thông tin nhập cảnh, tôi đã chọn ra sáu tấm ảnh có khả năng là nạn nhân người Trung Quốc đó. Hiện tại vẫn chưa liên lạc được với sáu người này. Cô lấy ảnh chụp hiện trường của cô ra xem, chúng ta đối chiếu lại.”
Thang Lâm đưa máy ảnh cho Tô Giang.
Tô Giang kéo ghế ngồi cạnh Thang Lâm, sau đó lật đến một tấm ảnh hiện trường, bắt đầu đối chiếu ảnh Thang Lâm chụp và ảnh hộ chiếu.
Tô Giang xem kỹ ảnh trên màn hình máy tính, rồi lại xem ảnh trong máy ảnh, nói: “Người này có lẽ không phải. Ảnh tiếp theo.”
Tay phải Thang Lâm cầm chuột, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Tô Giang bảo lướt qua tấm ảnh tiếp theo, cô liền nhấp chuột, trên màn hình máy tính xuất hiện ảnh của một người khác.
Tô Giang xem kỹ một chút, lại nói: “Người này cũng không giống lắm, ảnh tiếp theo.”
Thang Lâm nhấp chuột đến ảnh tiếp theo.
“Thang Lâm, cô thấy ảnh này có giống không?” Tô Giang hỏi.
Thang Lâm lắc đầu: “Tôi không nhìn kỹ ảnh chụp hiện trường.”
Tô Giang lại di chuyển máy ảnh về phía Thang Lâm một chút, nói: “Cô nhìn kỹ xem.”
Thang Lâm ghé đầu qua, lại nghe thấy một tiếng “cốp”, trán cô va vào trán Tô Giang.
Cô “ay da” một tiếng kêu đau.
“Xin lỗi, không sao chứ?” Tô Giang vội hỏi.
Thang Lâm lại thấy buồn cười, rõ ràng là cô va vào anh, mà anh lại xin lỗi cô, cô nói: “Không sao.”
“Thật ra là cô va vào tôi.” Tô Giang cười, dường như lúc này mới phản ứng lại.
Thang Lâm liếc anh một cái, không tiếp tục chủ đề này, mà nói: “Hay là anh xem đi.”
Thang Lâm: “Trông chết hơi thảm, tôi sợ tối gặp ác mộng.”
Tô Giang không làm khó cô. “Được rồi, tôi xem kỹ xem. Tấm này có vẻ giống, nhưng lại có vẻ không phải.”
“Ảnh tiếp theo sao?” Thang Lâm hỏi.
Tô Giang: “Ảnh tiếp theo.”
Thế là Thang Lâm lại nhấp chuột.
“Hai người không cần đối chiếu nữa đâu.” Giọng của Tống Dịch đột nhiên vang lên.
Thang Lâm ngẩng đầu, Tống Dịch đang đứng ở cửa văn phòng của cô.
Cô giật mình, không biết anh đến từ lúc nào.
“Tham tán Tống, tại sao không cần đối chiếu nữa?” Tô Giang nhìn Tống Dịch nghi hoặc hỏi.
“Đã xác định được danh tính người chết.” Tống Dịch nói.
Tống Dịch nói: “Trương Tiểu Dũng, 31 tuổi, đến từ Vân Thành, Trung Quốc.”
“Chắc chắn chứ? Ai xác nhận?” Tô Giang hỏi.
“Chắc chắn. Tôi xác nhận.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm ngạc nhiên, rồi khẽ nhướng mày.
“Tô Giang, bây giờ anh lập tức liên lạc với người nhà của Trương Tiểu Dũng ở trong nước.” Tống Dịch nói.
“Vâng.” Tô Giang nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế bên cạnh Thang Lâm, rồi đi ra ngoài.
Khi Tô Giang đi đến cửa, Tống Dịch nghiêng người sang một bên, Tô Giang và Tống Dịch lướt qua nhau.
Thang Lâm nhìn Tống Dịch, lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ: “Tham tán Tống thật lợi hại.”
Thang Lâm khẽ chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung lên, người này sao tự dưng lườm cô một cái, thật là khó hiểu!
“Đi với tôi một chuyến.” Tống Dịch nói một câu như vậy, nói xong liền quay người đi.
Thang Lâm: “Đi đâu…”
Chữ “đâu” còn chưa nói xong thì đã không thấy bóng dáng Tống Dịch đâu rồi.
Sao lại đi nhanh như vậy?
Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế rồi đi theo ra ngoài.