Đèn pin thì hết pin, mưa lại lớn như vậy, Tống Dịch mạo hiểm trời mưa mò mẫm đi cứu người, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng trời cũng sáng rồi mà Thang Lâm vẫn không đợi được Tống Dịch và Tô Giang về. Chưa kể còn mất điện, có lẽ hệ thống điện của Cavô cũng bị phá hủy.
Cô chào tạm biệt với bà chủ nhà, ra ngoài tìm Tống Dịch.
Nhưng bên ngoài là một biển nước mênh mông, căn bản không thể ra ngoài, Thang Lâm đành phải quay trở lại. Tòa nhà của bà chủ nhà ở địa thế cao, chỉ bị ngập tầng trệt, từ tầng hai trở lên vẫn ổn.
Thang Lâm đứng trên lầu nhìn ra xa, trong lòng xuất hiện một nỗi lo lắng chưa từng có.
Con gái út của bà chủ nhà cứ khóc mãi, Thang Lâm đi hỏi thăm tình hình. Chủ nhà nói con bé bị bệnh từ nhỏ, buổi tối rất hay khóc, bị dọa bởi mưa giông lại càng khóc dữ dội hơn. Thang Lâm hỏi là bệnh gì, chủ nhà nói là một loại bệnh mãn tính, không chữa được.
Thang Lâm giúp dỗ đứa bé một lúc, rồi lại đứng ở ban công chờ Tống Dịch.
“Hai người kia vẫn chưa về sao?” Chủ nhà đi tới, hỏi.
Thang Lâm lắc đầu, trong lòng càng thêm lo lắng.
Mà giờ phút này cô lại bị mắc kẹt ở đây, không thể làm gì được.
Thang Lâm đợi cả một ngày, thấy trời lại sắp tối, giữa một vùng nước mênh mông, có người chèo một chiếc thuyền nhỏ từ phía chân trời đến. Thuyền chèo một lúc, bóng người kia dần dần trở nên rõ ràng. Thang Lâm kích động nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
Thuyền đến gần, cuối cùng dừng lại, Tống Dịch từ trên thuyền xuống, nhìn Thang Lâm nói: “Đến đón em rồi.”
Thang Lâm nhìn thấy trên cánh tay của Tống Dịch có thêm vết thương, nhào tới ôm lấy eo anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tống Dịch và Thang Lâm chào tạm biệt chủ nhà, đồng thời dặn bà cứ ở nhà, nơi này an toàn hơn những chỗ khác, sau đó cùng Thang Lâm lên thuyền nhỏ.
Thang Lâm ngồi trên thuyền, Tống Dịch chèo thuyền. Cô hỏi anh về tình hình cả đêm qua và ngày hôm nay. Tống Dịch lướt qua một câu: “Chỉ liên tục cứu người, cứu được một số người khá thuận lợi. Bây giờ nhân viên cứu hộ đã tiếp nhận, chúng ta về đại sứ quán trước.”
Thang Lâm đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Dịch ôm anh.
Cô nói: “Em đã lo lắng cả một ngày một đêm.” Nói xong liền chủ động hôn lên môi Tống Dịch.
Tống Dịch lập tức ném mái chèo xuống thuyền, ôm lấy Thang Lâm đáp lại nụ hôn.
Thuyền khẽ lắc lư, Tống Dịch tách môi hai người ra, đỡ Thang Lâm ngồi xuống. Thang Lâm ngồi trên thuyền, Tống Dịch ngồi xổm trước mặt Thang Lâm, lại bắt đầu hôn cô. Thuyền lại lắc lư một cái, thân thể Thang Lâm ngả ra sau, cả người nằm trên thuyền.
Tống Dịch thuận thế đ è xuống, môi hai người vẫn không rời nhau.
Giữa dòng nước lũ bao la vô tận, chiếc thuyền nhỏ chòng chành trên mặt nước.
Một lúc lâu sau, chiếc thuyền mới bình tĩnh trở lại.
Trận bão tố lần này, các doanh nghiệp Trung Quốc chỉ chịu thiệt hại nhỏ, công dân Trung Quốc đều bình an vô sự.
Tống Dịch đã cứu được hàng trăm người Sisby, đài truyền hình Sisby liên tục phát lại tin tức tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc cứu người.
“Tham tán Tống đích thân đi cứu người!” Bộ trưởng Ngoại giao York, ông Cargi vừa xem tin tức vừa nói.
Đại sứ York nhíu mày: “Tin tức phát đi phát lại này khiến ảnh hưởng của Đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby ngày càng lớn.”
“Không sao, chúng ta còn có bệnh viện.” Ông Cargi nói.
Ngoại trưởng Sisby, ông Jovan triệu tập tham tán Tống Dịch của Đại sứ quán Trung Quốc và ngài đại sứ Mayer của Đại sứ quán York, để hỏi về tiến độ chọn địa điểm xây dựng bệnh viện.
Trong một tuần sau cơn bão tố, Thang Lâm và Tô Giang vẫn cùng các chuyên gia đi chọn địa điểm. Mỗi ngày họ đều đi sớm về muộn, vất vả lặn lội, sau đó các chuyên gia lại thức thâu đêm để tranh luận. Thang Lâm cũng ở bên cạnh, vì có người Sisby theo dõi nên cô phải phiên dịch cho cả hai bên. Tuy nhiên, người Sisby lần đầu tiếp xúc với một số từ ngữ chuyên ngành, họ không chuyên về lĩnh vực này, đều là các chuyên gia Trung Quốc nói thế nào thì giải thích rồi họ gật đầu. Hơn nữa, người Sisby thường không thể theo dõi đến cuối cùng, họ nghe một lúc thì bắt đầu gà gật, một lát sau liền ngủ khì.
Đến khi tỉnh dậy vào buổi sáng, người Sisby thường bị khuất phục trước tinh thần nghiên cứu quên ăn quên ngủ của người Trung Quốc.
Trong khi người Sisby ngủ thì Thang Lâm lại không thể không nghe, bởi vì khi người Sisby tỉnh dậy, cô còn phải giải thích tiến độ hoặc một số vấn đề trong đó cho họ.
Trời sắp sáng, mọi người mới miễn cưỡng chợp mắt một lát.
Khi Tống Dịch đi vào phòng họp, anh thấy mọi người đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, bao gồm cả Thang Lâm. Ánh mắt anh dừng lại trên người Thang Lâm, trên gương mặt xinh đẹp kia lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh đứng đó một lúc lâu mới quay người rời đi.
Đi được vài bước, Lý Lâm Phong đi tới, Tống Dịch dừng bước hỏi: “Đang đi tìm Tô Giang sao?”
Lý Lâm Phong gật đầu: “Tôi muốn hỏi họ xem kết quả luận chứng về địa điểm xây dựng bệnh viện đã có chưa.”
“Bọn họ có lẽ lại làm việc cả đêm rồi, bây giờ đừng làm phiền họ.” Tống Dịch nói.
“Nhưng mà ông Jovan đang hỏi về tiến độ chọn địa điểm, ngày mai phải có câu trả lời.” Khuôn mặt Lý Lâm Phong vẫn nghiêm nghị như thường lệ.
Tống Dịch chậm rãi nói: “Có kết quả thì họ tự nhiên sẽ báo cho chúng ta. Hơn nữa mới chỉ một tuần, chưa xác định được địa điểm cũng là chuyện rất bình thường, không cần gấp. Ngày mai, tôi sẽ đi gặp ông Jovan, bí thư Lý cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự xử lý.”
Tống Dịch cùng Lý Lâm Phong rời đi.
Các chuyên gia Trung Quốc sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục thảo luận.
Thang Lâm mơ màng nghe thấy vài tiếng động, không muốn tỉnh nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ mình còn đang làm việc nên giật mình, nhanh chóng mở mắt.
“Cô có thể ngủ thêm chút nữa.” Tô Giang bên cạnh khẽ nói với Thang Lâm.
Thang Lâm lấy lại tinh thần: “Yên tâm, tôi vẫn có thể cố gắng.”
Tô Giang nhìn Thang Lâm cố gắng lấy tinh thần để nghe các chuyên gia thảo luận, trong lòng rất khâm phục cô.
Thế là, cả ngày hôm đó mọi người lại bắt đầu tranh luận gay gắt.
Ngày hôm sau là ngày Tống Dịch đi gặp ông Jovan, trả lời về tiến độ chọn địa điểm bệnh viện. Anh đến phòng họp, Thang Lâm và mọi người lại ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Anh không gọi họ, xoay người rời đi.
Lý Lâm Phong tiến tới nói: “Xem ra vẫn chưa có kết quả.”
“Ừm. Tôi đi gặp ông Jovan đây.” Tống Dịch nói xong lại dặn Lý Lâm Phong đừng làm phiền họ.
Lý Lâm Phong muốn nói lại thôi, Tống Dịch mỉm cười bình thản, đi lướt qua Lý Lâm Phong.
“Không biết bên York đã chọn được địa điểm chưa.” Lý Lâm Phong nghĩ trong lòng.
Anh vẫn luôn lo lắng York sẽ chiếm thế thượng phong trong chuyện bệnh viện này, điều đó sẽ đi ngược lại với mục đích ban đầu khi quyết định viện trợ xây dựng bệnh viện.
Tống Dịch ngồi lên chiếc xe anh thường lái. Lần này gặp ông Jovan không phải là cuộc hội đàm chính thức, vì vậy anh đi một mình cũng được. Ngoài ra, trong đại sứ quán có tài xế nhưng những cuộc gặp không chính thức như thế này anh đều tự lái xe.
Chỉ nghe thấy vài tiếng “brừm brừm”, Tống Dịch lái xe ra khỏi cổng đại sứ quán.
Tống Dịch và ngài đại sứ Mayer của York, cùng lúc đến dưới tòa nhà văn phòng nơi ông Jovan làm việc. Ông Mayer cùng với Ngoại trưởng Cargi cũng ở đó. Cả ba người đều nở nụ cười hòa nhã, còn bắt tay chào hỏi nhau.
Sau đó, có người dẫn họ lên văn phòng của Jovan. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tống Dịch làm động tác “mời”, ngài đại sứ York, ông Mayer gật đầu cảm ơn rồi bước vào trước.
Jovan thấy Mayer và Tống Dịch lập tức đứng dậy khỏi ghế làm việc, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Tống, ông Mayer!”
“Chào buổi sáng, thưa ngài Bộ trưởng!” Tống Dịch và Mayer lần lượt đáp lại.
Mọi người chào hỏi vài câu, Kiều Vạn cùng họ tùy ý ngồi xuống ghế sofa đơn.
Tống Dịch ngồi bên tay phải Van, Mayer ngồi bên tay trái Jovan, Cargi ngồi bên tay trái của Mayer .
Jovan vào thẳng vấn đề: “Địa điểm xây dựng bệnh viện do các ông tự do lựa chọn, không biết trong quá trình chọn địa điểm các ông có gặp khó khăn gì không?”
Ông Mayer nói: “Không có khó khăn gì, mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi. Hiện tại đã chọn được hai địa điểm, đang so sánh thêm, sẽ sớm quyết định cuối cùng. Xin ngài Bộ trưởng cứ yên tâm.”
“Tốc độ rất nhanh! Tôi mong chờ địa điểm cuối cùng mà các ông chọn.” Jovan gật đầu cười, sau đó nhìn sang Tống Dịch.
Tống Dịch nói: “Chúng tôi cũng đang trong giai đoạn luận chứng lựa chọn địa điểm cuối cùng, tin rằng sẽ sớm có kết quả.”
Jovan lại gật đầu, cười nói: “Xem ra tiến độ của hai nước các ông cũng tương đương nhau.”
Cargi nói: “Đúng vậy.
Tốc độ của York trên trường quốc tế là điều ai cũng thấy, không chỉ việc chọn địa điểm sẽ sớm được quyết định, mà bản vẽ thiết kế cũng sẽ sớm hoàn thành.”
Mấy năm gần đây, rất nhiều dịp đều nhắc đến “tốc độ Trung Quốc”, Cargi nói vậy ý chỉ tốc độ của Trung Quốc cũng không nhanh hơn bao nhiêu, tốc độ của York ở một mức độ nào đó đã bị bỏ qua.
Jovan lập tức cười nói: “Đúng vậy, thật đáng mong chờ.”
Ông Mayer vô thức liếc nhìn Tống Dịch, thần sắc có chút đắc ý.
Tống Dịch mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Lần này tôi cũng mong chờ được thấy tốc độ của York.”
Khóe miệng ông Mayer càng cong lên, nhưng rất nhanh liền ngẩn người. Lần này? Ý của Tống Dịch là trước đây chưa từng thấy tốc độ của York. Ông ta nhíu mày, bởi vì không thể phản bác lại lời của Tống Dịch.
Thực lực cơ sở hạ tầng của York vẫn luôn kém hơn Trung Quốc.
Đại sứ quán Trung Quốc.
Trong phòng họp, Tô Giang là người đầu tiên tỉnh giấc, anh vội vàng đứng dậy, cầm lấy một tập tài liệu trên bàn hội nghị rồi vội vã chạy ra ngoài.
Lý Lâm Phong ngồi trong văn phòng nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng.
Thấy Tô Giang đi vội vã, anh ta vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Giang giơ tập tài liệu trong tay lên, sốt ruột hỏi: “Tham tán Tống đâu? Địa điểm đã được quyết định rồi, bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có!” Vừa nãy anh ngủ quên vì quá buồn ngủ.
“Thật á! Ra rồi à!” Tô Giang thở hổn hển nói.
Lý Lâm Phong nói: “Gọi điện thoại cho tham tán Tống ngay! Anh ấy đi gặp Jovan rồi!”
Tống Dịch vừa nói xong câu “Lần này tôi mong chờ được thấy tốc độ của York” thì nhận được điện thoại của Tô Giang.
Trong lòng anh vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Một bản đưa cho Bộ trưởng Bộ Y tế Sisby, một bản đưa đến đây.”
Sau khi nghe điện thoại, Tống Dịch quay sang nói với Jovan: “Địa điểm bệnh viện do Trung Quốc viện trợ đã được quyết định, ngoài ra bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có.”
Jovan kinh ngạc: “Thật sao?”
“Một lát nữa ngài Bộ trưởng sẽ được xem dữ liệu luận chứng địa điểm và bản vẽ thiết kế sơ bộ. Tuy nhiên, bản vẽ thiết kế thì không tiện cho ông Mayer và ông Cargi xem.” Tống Dịch mỉm cười nhẹ.
Mayer và Cargi cũng vô cùng kinh ngạc vì Trung Quốc đã chọn được địa điểm trước?
Không chỉ vậy, ngay cả bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có rồi sao?
“Thật là một bất ngờ!
Chỉ mới một tuần, tốc độ của Trung Quốc các ông thật không thể tin nổi, khiến tôi mở mang tầm mắt!” Jovan không ngớt lời khen ngợi.
Tống Dịch chỉ cười không nói.
Ngài đại sứ Mayer và Ngoại trưởng Cargi của York lập tức á khẩu, không còn nhắc đến tốc độ của York nữa. “Đợi đến khi bệnh viện được xây xong thì mới tính.” Sau khi rời khỏi chỗ Jovan, thì Cargi liền nói với Mayer.
Mayer nghiêm trọng: “Từ bây giờ phải luôn đôn đốc việc viện trợ xây dựng bệnh viện. Trước đây Trung Quốc và Sisby đã mở đường bay thẳng, sau đó Trung Quốc lại tuyên truyền văn hóa, ảnh hưởng của Trung Quốc ở Sisby đang dần lớn mạnh, lần này chuyện bệnh viện không thể để bọn họ gia tăng ảnh hưởng thêm nữa.”
“Chúng ta hiện tại vẫn chiếm ưu thế. Một bệnh viện rộng 200 mẫu đất, trước đây Sisby còn không dám nghĩ tới.” Cargi tự tin nói.
Meyer trầm ngâm nói: “Nhưng phải xây xong mới được.”
“Đối với chúng ta, việc xây một bệnh viện quá đơn giản.” Cargi nói.
Mayer cười khẩy một tiếng: “Chỉ xem đám người trong nước có ngáng chân chúng ta không thôi.”
Cargi phản ứng lại: “Đây đúng là một vấn đề. Một số người ngồi vào chỗ nào thì suy nghĩ theo chỗ đó, vốn dĩ đã phản đối việc viện trợ bệnh viện cho Sisby, có một số người thì không có tài cán gì, chỉ giỏi ngáng chân thôi.”
Mayer nói: “Vậy nên trong lúc chúng ta đang cố gắng dẹp tan những tiếng nói phản đối, chúng ta phải càng tích cực và nhanh chóng thúc đẩy việc viện trợ xây dựng bệnh viện cho Sisby, để mọi việc sớm đi vào ổn định.”
Khi Tống Dịch trở về đại sứ quán thì đã đến giờ nghỉ trưa, Thang Lâm và Tô Giang đều không có trong văn phòng, anh biết họ đã về căn hộ nghỉ ngơi, những ngày này họ đã quá vất vả rồi.
Tống Dịch ngồi xuống bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý những công việc công khác.
Buổi tối, anh làm thêm một lúc, nhận được một tin nhắn, tin nhắn chỉ có một chữ: Đói.
Anh bật cười, thu dọn bàn làm việc, tắt đèn rồi bước ra khỏi văn phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tống Dịch cầm theo một phần bữa tối đến trước cửa phòng của Thang Lâm. Trên hành lang ánh sáng lờ mờ, anh giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, cửa nhẹ nhàng mở ra. Thang Lâm mắt nhắm mắt mở đứng ở trong cửa.
Nhìn thấy Tống Dịch và đồ vật trên tay anh, cô cười toe toét, nghiêng người nhường đường.
Tống Dịch bước vào phòng của Thang Lâm, đặt bữa tối lên bàn trà ở phòng khách, quay đầu nói với Thang Lâm: “Đây là cơm mà lúc ăn tối anh bảo nhà ăn để lại, anh vừa hâm nóng lại, mau ăn đi.”
Thang Lâm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cười nói: “Cảm ơn tham tán Tống.” Nói xong cô liền cầm đũa lên ăn.
Tống Dịch thấy cô ăn một cách ngon lành, hoàn toàn không để ý đến hình tượng thường ngày, biết cô thật sự đói.
Anh vội vàng dặn dò: “Ăn chậm thôi.”
Thang Lâm ăn vài miếng cơm, trong bụng đã có chút đồ ăn nên không còn đói nữa, động tác ăn cơm của cô chậm lại. Cô vừa chậm rãi nhai thức ăn, vừa nói với Tống Dịch: “Mệt quá! Tống Dịch, em chưa bao giờ mệt như vậy.”
“Em vất vả rồi.” Tống Dịch nói. Lúc khảo sát không thể tránh khỏi việc phải lội suối trèo đèo, cô thật sự rất tận tâm.
Trước đây cô không chịu được khổ, bây giờ vẫn kiên trì được.
“Lần này em biểu hiện rất tốt.” Tống Dịch lại nói.
Thang Lâm tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Em nói cho anh nghe, có một lần phải đi đường núi, chân em đau, Tô Giang nói cõng em, em nói em vẫn kiên trì được, không để anh ấy cõng.”
Tống Dịch hỏi một cách có vẻ tùy ý: “Mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết khi nào vậy?”
Thang Lâm nói thẳng: “Em và anh ấy là những người đầu tiên đến Cavô. Địa điểm thành lập đại sứ quán này là do em và anh ấy cùng nhau phát hiện và tìm cách thuê được.”
Tống Dịch “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm.
Thang Lâm ăn xong cơm, Tống Dịch thu dọn hộp cơm và bàn trà cho cô, thấy cô vẫn ngồi dưới đất, anh bước đến, cúi người bế cô lên.
Hai tay Thang Lâm theo đà ôm lấy cổ anh, hỏi anh: “Khi anh đến đưa cơm cho em có bị ai phát hiện không?”
Tống Dịch cúi đầu nhìn cô, nói: “Anh là bạn trai của em mà.”
“Chuyện khi nào vậy?” Thang Lâm lười biếng hỏi.
Từ sau cơn bão đến nay, một tuần này bọn họ đều rất bận rộn, bọn họ không có thời gian gặp riêng, tương đương với việc một tuần nay bọn họ chưa từng ở bên nhau với tư cách là bạn trai bạn gái.
Tống Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Thang Lâm, cô có vẻ như chưa tỉnh ngủ, anh đành không so đo với cô.
Anh nhắc nhở cô: “Một tuần trước, đêm mưa bão, trong một ngôi nhà của người Sisby, sau khi chúng ta cùng nhau tắm ở nhà tắm thì em là người đề nghị.”
Thang Lâm hồi tưởng lại, cười nói: “Em nhớ rồi, vậy thì thử hẹn hò xem sao.”
“Thử hẹn hò?” Tống Dịch nhìn chằm chằm Thang Lâm.
Thang Lâm gật đầu: “Hôm đó em nhất thời kích động nên mới nói ra, đã nói vậy rồi thì cứ thử xem sao.”
Tống Dịch đặt Thang Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trong lòng bỗng dưng tức giận, vừa nãy cô đã quên lời mình nói, bây giờ lại nói là nhất thời kích động?
Lại muốn đổi ý sao?
“Nhưng tốt nhất là chuyện hẹn hò của chúng ta đừng để người khác phát hiện, lỡ như tính cách không hợp rồi chia tay, sau này bị người ta biết rồi thì ở Bộ Ngoại giao sẽ khó xử.”
Trước đây khi có bão, cô nói lo lắng cho anh đều là giả sao? Nụ hôn nồng nhiệt trên thuyền cũng là giả sao?
Tống Dịch nói: “Thang Lâm, tình cảm không phải là trò đùa.”
Thang Lâm không đáp lời.
Cô không đi giày, cô giơ chân lên, hai ngón chân kẹp lấy ống quần của anh nhẹ nhàng kéo kéo, lười biếng nói: “Tham tán Tống, anh làm ơn rót cho em thêm cốc nước nữa.”
Tống Dịch cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ nhắn của cô, quay người đi rót nước cho cô.
Thang Lâm nhận lấy cốc nước Tống Dịch đưa cho uống vài ngụm.
Tống Dịch đứng trước mặt cô, đợi cô uống xong nước rồi đặt cốc xuống, miệng nói: “Trong mắt có rất nhiều tia máu đỏ, em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Thang Lâm lại uống một ngụm nước, nhưng ngụm này cô ngậm trong miệng không nuốt, sau đó cô ngoắc ngón tay về phía Tống Dịch.
“Làm gì?” Tống Dịch đứng trước mặt cô không nhúc nhích.
Thang Lâm lại ngoắc ngón tay về phía Tống Dịch. Tống Dịch chậm rãi cúi người, Thang Lâm ra hiệu cho anh lại gần thêm chút nữa. Tống Dịch đưa mặt đến trước mặt Thang Lâm. Thang Lâm nhanh chóng hôn lên môi anh, truyền phần lớn nước trong miệng sang cho anh, còn một phần nhỏ chậm rãi chảy xuống theo khóe môi của cả hai.
Tống Dịch cảm thấy môi cô sắp rời đi, lập tức nuốt nước trong miệng, một tay nhận lấy cốc nước trong tay cô, một tay ôm lấy eo cô, chủ động hôn cô.
Thang Lâm bị hôn đến thở không ra hơi Tống Dịch mới chịu buông cô ra. Anh hài lòng mỉm cười, đặt cốc nước trở lại rồi đi đến bên cạnh Thang Lâm ngồi xuống, ôm lấy eo Thang Lâm, để đầu cô dựa vào vai anh.
Cô đúng là cho anh một cái tát rồi lại cho anh một viên kẹo ngọt, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Thang Lâm lẩm bẩm: “Em biết không phải là trò đùa, vậy em muốn tất cả tình yêu của anh.”
Tất cả tình yêu?
Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, Thang Lâm đã nhắm mắt lại.
Địa điểm xây dựng bệnh viện đã được quyết định, bản vẽ thiết kế cũng sẽ sớm được xác định, chuyện xây dựng bệnh viện đang tiến triển thuận lợi.
Tống Dịch đi tìm Thang Lâm, bảo cô đi ra ngoài với anh một chuyến, nhưng Thang Lâm không có trong văn phòng. Sau đó Tống Dịch đi đến trước cửa văn phòng của Tô Giang, Tô Giang đang tiếp một người đàn ông trung niên Sisby. Thang Lâm ngồi bên cạnh Tô Giang, làm phiên dịch cho Tô Giang. Tống Dịch đứng ở cửa nghe một lúc, người Sisby kia không nói tiếng Anh, ngay cả anh cũng không nghe hiểu lắm, chỉ lờ mờ nghe được vài từ. Anh nghe ra, người đàn ông trung niên kia nói tiếng địa phương miền Nam Sisby. Nhưng Thang Lâm lại đang lưu loát phiên dịch lời người Sisby cho Tô Giang nghe, sau đó lại phiên dịch trôi chảy lời của Tô Giang cho người đàn ông trung niên Sisby kia nghe.
Tiếng địa phương miền Nam Sisby rất khó, không dễ học, anh không biết Thang Lâm nghe hiểu tiếng địa phương miền Nam Sisby, còn nói lưu loát như vậy. Anh xem một lát rồi quay người rời đi.
Thang Lâm đang có việc, anh đành phải một mình ra ngoài làm việc.
Trong văn phòng Tô Giang, người đàn ông trung niên Sisby kia đến từ một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở miền Nam Sisby.
Ông ta nhặt được một cuốn hộ chiếu, con trai ông ta từng đi học nói đây là hộ chiếu của Trung Quốc, thế là ông ta cầm cuốn hộ chiếu này đến đại sứ quán Trung Quốc, hy vọng đại sứ quán Trung Quốc có thể trao trả hộ chiếu cho người bị mất.
Tô Giang mỉm cười nói: “Sau này, ông cứ trực tiếp đưa hộ chiếu cho cảnh sát là được rồi, không cần phải đi đường xa đến tận đại sứ quán đâu ạ.”
Thang Lâm dịch lời của Tô Giang cho người đàn ông trung niên nghe. Người đàn ông thật thà cười: “Không sao đâu. Tôi đã xem tin tức về Trung Quốc trên tivi nhà người khác, rất tò mò về Trung Quốc. Sau này nghe nói Trung Quốc còn muốn xây một bệnh viện lớn thứ hai ở nước tôi để giúp đỡ chúng tôi, sau khi nhặt được cuốn hộ chiếu này, tôi đã nảy ra ý định muốn đến Đại sứ quán Trung Quốc xem thử. Lúc đó người khác còn cười nhạo tôi, nói đại sứ quán của một quốc gia không phải ai muốn vào cũng được, không ngờ tôi lại vào được thật!”
“Mỗi tháng Đại sứ quán Trung Quốc của chúng tôi đều có ngày mở cửa cho công chúng, vào ngày đó, bất cứ ai muốn tham quan đều có thể vào.” Tô Giang cười nói.
“Tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ thường xuyên theo dõi.” Người đàn ông trung niên Sisby vội vàng gật đầu.
Người đàn ông trung niên Sisby rời đi.
Thang Lâm nói với Tô Giang: “Người dân Sisby rất chất phác.”
Nói xong cô lại nói: “Nhưng người Sisby nhớ rất kỹ việc bệnh viện chúng ta viện trợ nhỏ hơn bệnh viện mà York viện trợ.”
“Hả?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.
Tô Giang nói: “Tham tán Tống cho rằng bệnh viện rộng 100 mẫu đất là đủ rồi thì là đủ rồi.”
“Anh có phải rất ngưỡng mộ anh ấy không?” Thang Lâm cười hỏi.
“Đúng vậy, rất ngưỡng mộ.” Tô Giang không hề né tránh.
Nghe Tô Giang nói vậy, Thang Lâm lại cảm thấy trong lòng có một loại tự hào.
Nói xong, Tô Giang gọi một cuộc điện thoại. Không lâu sau một nhân viên đến. Tô Giang đưa cuốn hộ chiếu kia cho nhân viên đó, bảo họ xử lý cuốn hộ chiếu bị thất lạc này, tìm lại chủ nhân. vội vàng gật đầu.
Nhân viên kia cầm cuốn hộ chiếu và rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Điện thoại trên bàn làm việc của Tô Giang lại reo, anh ta lập tức nhấc máy.
Một lát sau, Thang Lâm nghe thấy anh ta nói “Tôi biết rồi”, rồi cúp máy.
“Có một người tên là Lý Kiến Bình, một tuần trước, tức là tối hôm xảy ra bão lụt, đã bị mất ví, nhờ chúng ta tìm giúp.” Tô Giang nói.
Thang Lâm nói: “Chuyện này báo cảnh sát là lựa chọn tốt nhất, chúng ta đâu có nhiều thời gian thế để đi tìm ví cho anh ta?”
“Vì Lý Kiến Bình nói người lấy ví của anh ta không phải là người bình thường.” Tô Giang lại nói.
“Không phải người bình thường? Ý gì?” Thang Lâm trầm ngâm nói.
“Thư ký của Ngoại trưởng Sisby.” Tô Giang nói.
Thang Lâm kinh ngạc, sau đó nói: “Chuyện này không đến mức đấy chứ? Thư ký của Jovan? Không đến mức đấy chứ?”
“Nếu chuyện này là thật, chúng ta phải lấy lại ví từ tay thư ký của Jovan, nhưng, chuyện này không dễ làm.” Tô Giang suy tư nói.