EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún

Cảnh sát giao thông đi đến trước mặt Tống Dịch, nói: “Thưa ông, vừa rồi ông đã vượt quá tốc độ, phạt 100 đồng. Ngoài ra, xin hãy xuất trình giấy phép lái xe của ông.” Nói xong liền cắm cúi điền vào đơn.

Thang Lâm vừa nghe, cảnh sát giao thông của Sisby và cảnh sát giao thông của Trung Quốc thật sự khác nhau, vừa đi đến đã nói phạt tiền. Và ở Sisby , phạt 100 đồng Sisby là một khoản tiền phạt rất lớn rồi, bởi vì thư ký của bộ trưởng ngoại giao Sisby một tháng lương chỉ có vài trăm tệ thôi.

Mặc dù số tiền này đối với Thang Lâm và Tống Dịch mà nói không đáng kể, nhưng ở Cavô thì họ đã bị “phạt rất nhiều tiền” rồi.

Nhưng biết làm sao được chứ? Mặc dù chỉ vượt quá tốc độ một phút, nhưng cũng là vượt quá tốc độ rồi.

Tống Dịch ngoan ngoãn móc ra 100 đồng và giấy phép lái xe.

Cảnh sát giao thông nhận lấy tiền và giấy phép lái xe, trước tiên bỏ tiền vào túi quần, sau đó mới xem kỹ giấy phép lái xe của Tống Dịch.

Vừa nhìn anh ta đã kinh ngạc nói: “Giấy phép lái xe của Trung Quốc?”

Quy định giao thông của Sisby là, ở Sisby chỉ được sử dụng giấy phép lái xe của Sisby, Sisby không công nhận giấy phép lái xe của bất kỳ quốc gia nào, chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó là các nhà ngoại giao.

Các nhà ngoại giao ở Sisby có thể sử dụng giấy phép lái xe của nước mình ở Sisby mà không bị bất kỳ hạn chế nào.

Cảnh sát giao thông xem tên, rồi đánh giá Tống Dịch một lát, càng kinh ngạc hơn: “Ông là tham tán Tống của Đại sứ quán Trung Quốc?”

Tống Dịch bình thản nói: “Chính là tôi.”

Cảnh sát giao thông ngẩn người ra, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Tống Dịch bình tĩnh, Thang Lâm biết cảnh sát giao thông không ngờ người vượt quá tốc độ lại là tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, chuyện này thật sự xấu hổ.

Cảnh sát giao thông hồi phục tinh thần, vội vàng sờ lấy 100 đồng vừa nhận đưa đến trước mặt Tống Dịch, ấp úng nói: “Vừa nãy tôi không để ý, nếu là ngài tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, thì cái này tôi…”

Tống Dịch cười nói: “Không sao.” Đã bị bắt quả tang rồi, nên phạt vẫn phải phạt.

Cảnh sát giao thông cũng lúng túng, anh ta đành phải thu lại 100 đồng đó, cúi đầu tiếp tục điền vào đơn. Trên đơn phải điền biển số xe, anh ta cũng không hỏi biển số xe của Tống Dịch nữa, đi vòng ra phía trước xe nhìn biển số, điền vào đơn. Biển số xe đó không phải là loại mà người bình thường có thể đăng ký, chính là biển số xe của đại sứ quán, nhìn những chữ số phía trước cũng chính là Đại sứ quán Trung Quốc.

Chỉ trách vừa nãy xe chạy quá nhanh, trời lại tối, anh ta không nhìn rõ biển số xe đã đuổi theo, còn phạt tiền theo mức cao nhất.

Cảnh sát giao thông điền xong đơn, cố gắng nặn ra nụ cười đưa đơn và giấy phép lái xe cùng lúc cho Tống Dịch.

“Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?” Tống Dịch còn bình tĩnh hơn cả cảnh sát giao thông.

Tống Dịch lại khởi động xe, lúc này trời đã nhá nhem tối, xe nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

“Lần đầu tiên bị phạt tiền.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm bật cười: “Thật là một chuyện khó quên.” Rồi lại hỏi anh: “À, không phải anh có quyền miễn trừ ngoại giao sao?”

Các nhà ngoại giao cấp nhất định và người thân của họ ở nước sở tại có quyền miễn trừ ngoại giao, không bị truy tố hình sự, không bị cưỡng chế thi hành, không bị các loại xử phạt hành chính, dân sự, v.v.

“Đừng cứ gặp chuyện là lại sử dụng đặc quyền.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm bĩu môi một cái, rồi trong lòng cảm thán: “Em cũng muốn có.” Thang Lâm chỉ cảm thán thôi, lúc nhỏ cô ở nước sở tại của bố mình cũng được hưởng quyền miễn trừ ngoại giao, nhưng bây giờ lớn lên ở Sisby lại không được. Bởi vì cô ấy vào bộ ngoại giao chưa được một năm, mà chức vụ ở đại sứ quán Sisby chỉ là phiên dịch, không có danh hiệu ngoại giao, ở đất nước Sisby này đương nhiên cũng không có quyền miễn trừ ngoại giao.

Và ở giai đoạn này của cô, muốn có quyền miễn trừ ngoại giao ở Sisby thì trừ khi cô là người nhà của Tống Dịch, làm phu nhân của anh.

Nghĩ đến đây, Thang Lâm không nhịn được nhìn Tống Dịch một cái. Nếu làm phu nhân của anh, người khác sẽ gọi cô là “phu nhân tham tán” nhiều hơn hay là gọi tên cô nhiều hơn?

Đương nhiên cô hy vọng mọi người đều nhớ cả hai cách gọi này.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Tống Dịch đột nhiên vang lên.

Thang Lâm giật mình, như thể bị người ta nhìn thấu tâm tư vậy.

Cô vội vàng nói: “Không nghĩ gì cả.”

Tống Dịch khẽ cười: “Nhưng mà anh thấy em có vẻ như chột dạ ấy, giống như đang nghĩ chuyện gì không thể để người khác biết vậy.”

Thang Lâm không thừa nhận, nhưng cô cũng lẩm bẩm trong lòng, cái gì mà phu nhân tham tán chứ, có gì mà hiếm lạ.

Sau đó Thang Lâm cười nói: “Lần đầu tiên trong đời tham tán Tống bị phạt, là vì sao vậy nhỉ?”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên cao.

Khi hai người trở về đại sứ quán thì trời đã tối.

Và tờ giấy phạt đó bị bỏ lại trên xe. Sau này Tô Giang nhìn thấy tờ giấy phạt này, Trần Đình Đình cũng biết chuyện về tờ giấy phạt, hai người cười nói, Trần Đình Đình kinh ngạc nói tham tán Tống cũng sẽ vi phạm luật giao thông. Tô Giang lại nhớ đến một lần Tống Dịch lái xe rất nhanh, bỏ lại anh và Thang Lâm ở phía xa. Trần Đình Đình còn hỏi Thang Lâm rốt cuộc Tống Dịch đã lái nhanh đến mức nào mà bị phạt ở mức cao nhất.

Thang Lâm nhếch miệng: “Không để ý, nhưng có cảm giác như đang bay.”

Lý Lâm Phong vừa hay nghe thấy, anh ấy gọi Thang Lâm đ ến văn phòng nói một cách nghiêm túc: “Cảm giác như bay là cảm giác như thế nào? Tham tán Tống bị phạt, không phải chuyện gì đáng để mọi người bàn tán xôn xao, mọi người bàn tán như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa lúc đó cô cũng ở trên xe, nên nhắc nhở tham tán Tống một chút.”

“Thật ra là tôi bảo anh ấy lái nhanh hơn.” Thang Lâm chậm rãi nói.

“Cho nên tham tán Tống liền lái xe như bay lên trời?” Lý Lâm Phong cảm thấy chuyện này bị mọi người bàn tán như vậy ảnh hưởng không tốt, vì thế vừa nghe Thang Lâm nói như vậy liền thốt ra.

Một tiếng ho khẽ truyền đến từ ngoài cửa, Thang Lâm và Lý Lâm Phong quay đầu lại.

Tống Dịch với dáng người thẳng tắp xuất hiện ở cửa.

Tống Dịch dưới ánh mắt của Lý Lâm Phong và Thang Lâm bước vào văn phòng, bước chân thong thả, thần sắc bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc