Edit: Carrot – Beta: Cún
Lý Lâm Phong không ngờ Tống Dịch lại đột ngột đến văn phòng của mình. Những lời anh vừa buột miệng chắc chắn đã bị Tống Dịch nghe thấy, điều này có hơi khó xử, bởi vì anh cho rằng mình không nên dùng cách diễn đạt như “Tham tán Tống lái xe như bay”. Nhưng nguyên nhân anh nói như vậy là vì anh cho rằng Thang Lâm đang nói dối, làm sao có chuyện Thang Lâm bảo Tống Dịch lái nhanh mà Tống Dịch lại lái nhanh theo được. Vì vậy, anh lại cho rằng cách diễn đạt của mình không sai. Mà Thang Lâm lại tại sao phải nói dối về chuyện này? Có ý nghĩa gì? Lý Lâm Phong tự mình làm mình rối tung lên.
Tóm lại, anh cho rằng đúng là Tống Dịch đã chạy quá tốc độ, nhưng không phải cố ý, bởi vì một người là tham tán thì sao có thể cố ý chạy quá tốc độ, lại không gặp chuyện gì khẩn cấp. Anh không cho rằng Tống Dịch sẽ nghe theo ý của Thang Lâm, nhưng đồng thời lại cảm thấy Thang Lâm không cần phải nói dối, và anh cũng nhận ra cách diễn đạt của mình không được hay. Càng nghĩ, Lý Lâm Phong càng rối bời, hơn nữa anh còn đang nghĩ, với tư cách là bí thư thứ nhất của đại sứ quán, anh cũng có rất nhiều việc phải lo, bây giờ lại đang phải bận tâm vì chuyện như thế này.
Tất nhiên, anh vẫn hy vọng sự thật không phải như những gì Thang Lâm đã nói.
Thang Lâm cũng không ngờ Tống Dịch lại đến. Cô đã nói sự thật với Lý Lâm Phong, bởi vì cô rất không thích cái giọng điệu mà Lý Lâm Phong vừa nói với cô, muốn làm giảm uy phong của Lý Lâm Phong, nhưng không biết Tống Dịch có thừa nhận hay không. Nếu Tống Dịch thừa nhận, e rằng Lý Lâm Phong sẽ nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nếu Tống Dịch không thừa nhận, vậy thì quá không nể mặt cô, mà cô nói như vậy cũng coi như là đang giúp anh giải vây.
So với sĩ diện, đương nhiên cô chọn sĩ diện, vì vậy cô càng hy vọng Tống Dịch sẽ nói với Lý Lâm Phong sự thật mà cô đã nói.
Thang Lâm và Lý Lâm Phong mỗi người một tâm trạng nhìn Tống Dịch bước vào.
Tống Dịch đưa một tập tài liệu trong tay cho Lý Lâm Phong, nói: “Tài liệu này xin bí thư Lý xử lý ngay.”
“Vâng, được.” Lý Lâm Phong nhận lấy tập tài liệu.
Tống Dịch nói xong liền quay người đi ra ngoài văn phòng. Dáng vẻ của anh như thể vừa rồi không nghe thấy gì cả. Thang Lâm và Lý Lâm Phong dường như đều không ngờ tới, hai người nhìn nhau.
Sau đó, Lý Lâm Phong liếc Thang Lâm một cái, có vẻ như đang chờ Tống Dịch rời đi để tiếp tục nói chuyện cho ra nhẽ với Thang Lâm.
Bước chân của Tống Dịch khựng lại, anh quay người lại nói: “À đúng rồi, tuy là Thang Lâm bảo tôi lái nhanh một chút, nhưng đó cũng là do tôi tự nguyện.”
Lý Lâm Phong hết sức kinh ngạc, với tư cách là tham tán, sao có thể như vậy?
Tống Dịch lại nói: “Vì vậy, đáng bị phạt thì vẫn phải phạt.”
“Tham tán Tống, thân phận của anh là tham tán, vì một câu nói mà làm chuyện như vậy có ra gì không? Bây giờ mọi người đều đang bàn tán.” Lý Lâm Phong nhíu mày, tuy anh là bí thư thứ nhất, cấp bậc không bằng Tống Dịch, nhưng tuổi tác lớn hơn Tống Dịch nhiều, không tránh khỏi việc khuyên nhủ hết lòng.
“Bị mọi người bàn tán thì có sao? Ở Sisby này, khó khăn lắm mọi người mới tìm được chút niềm vui, bàn tán một chút cũng không có gì to tát, cứ để bọn họ tự nhiên đi.” Tống Dịch mỉm cười hiền hòa, vẫn là dáng vẻ ôn nhu nho nhã.
Tống Dịch nói xong liền quay người bước ra khỏi văn phòng của Lý Lâm Phong.
Khóe miệng Thang Lâm hơi nhếch lên, dáng vẻ của Lý Lâm Phong lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng hả hê.
Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn khiêm tốn lễ phép nói: “Vậy bí thư Lý nếu không có gì nữa thì tôi xin phép đi trước, tôi còn cả đống tài liệu dịch phải làm.”
Lý Lâm Phong nhìn Thang Lâm, không nói gì.
Thang Lâm nhanh chóng chuồn đi.
Buổi tối, hiếm khi Tống Dịch không tăng ca. Thang Lâm nhân lúc không ai để ý đã đến phòng của Tống Dịch.
Cả ngày hôm nay tâm trạng cô rất tốt, sớm đã muốn gặp riêng Tống Dịch.
Vừa mở cửa, Thang Lâm đã dùng hai tay ôm lấy cổ Tống Dịch, dùng chân đóng cửa phòng lại.
Tống Dịch thuận thế ôm cả người Thang Lâm lên, Thang Lâm khẽ kêu lên một tiếng, cười rồi hôn vào tai Tống Dịch một cái.
“Anh đang làm gì vậy?” Thang Lâm hỏi.
Tống Dịch nói: “Đọc sách.”
Thang Lâm: “Em làm phiền anh sao?”
Tống Dịch: “Hoàn toàn không.” Thang Lâm cười toe toét.
Tống Dịch bế Thang Lâm lên ghế sofa, muốn thả cô xuống, nhưng cô lại ôm cổ anh càng chặt hơn.
Tống Dịch xoay người ngồi xuống ghế sofa, Thang Lâm liền ngồi lên người anh.
Tống Dịch hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy thì cùng anh đọc sách.” Nói rồi Tống Dịch một tay ôm eo Thang Lâm, tay còn lại cầm quyển sách vừa đặt trên sofa lên.
Thang Lâm ngồi đối diện với Tống Dịch.
Cô không lên tiếng, chỉ nhìn Tống Dịch cười, thật là một con người nghiêm chỉnh, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Vì tư thế của Thang Lâm như vậy, Tống Dịch chỉ có thể nghiêng đầu đọc sách, có điều không tiện lật trang.
“Tham tán Tống đọc sách, em sẽ giúp Tham tán Tống lật trang.” Thang Lâm nhẹ nhàng nói bên tai Tống Dịch. Sau đó cô cúi đầu, dùng miệng cắn một góc trang sách nhẹ nhàng lật lên một trang. Gần lật xong thì trang đó lại quay về. Cô nói: “Ngón tay của anh phải phối hợp với em.” Nói xong, Thang Lâm lại cắn một góc trang sách nhẹ nhàng lật lên. Khi trang sách lật đến chỗ tay cầm sách của Tống Dịch, ngón cái của Tống Dịch giơ lên, giữ chặt trang sách mà Thang Lâm vừa lật lên. Nhưng đúng lúc này, đầu lưỡi cô lướt qua ngón cái của anh.
Anh nhìn sang cô, cô đã lùi lại, đang cười tươi nhìn anh: “Lật xong rồi, Tham tán Tống đọc sách vui vẻ nhé.”
Hai mắt của Tống Dịch nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng giờ phút này anh làm sao có thể đọc nổi nữa.
Anh đặt cuốn sách lên ghế sofa, nhìn chằm chằm người trong lòng: “Vừa nãy anh nói sai rồi.”
“Nói sai gì ạ?” Thang Lâm hỏi.
Thang Lâm vừa hỏi anh liệu cô có làm phiền anh đọc sách không, anh đã trả lời “Hoàn toàn không”.
Thang Lâm đắc ý cười: “Sao em có khả năng làm phiền Tham tán Tống đọc sách chứ?”
Tống Dịch cúi đầu, trán chạm trán Thang Lâm, khẽ cười nói: “Em ngồi như thế này, anh còn đọc sách nổi sao?” Nói rồi liền hôn lên môi Thang Lâm. Lưỡi của Tống Dịch bắt được cái lưỡi lanh lợi vừa lướt qua ngón cái của anh. Một khi đã quấn lấy thì liền xoáy, đảo liên hồi, Thang Lâm lại bị anh hôn đến nỗi không thở nổi. Một lúc sau anh mới buông môi cô ra, cũng thả cằm cô ra, còn nụ hôn của anh lại rơi xuống cổ, xuống vai cô, bàn tay đang đặt trên eo cô không biết từ lúc nào đã vượt qua sự ngăn cách của lớp vải. Thang Lâm giật mình, người khẽ động đậy không yên.
Bàn tay to của Tống Dịch ấn lên lưng cô, mặt Thang Lâm áp chặt vào ngực Tống Dịch. Hai người đều không động đậy, nhưng Thang Lâm cảm nhận được sự thay đổi của anh. Nhiệt độ nóng rực đó khiến tim Thang Lâm nhảy lên tận cổ họng.
Cô có chút mong chờ những chuyện tiếp theo, nhưng Tống Dịch lại không tiếp tục.
Thang Lâm ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Tống Dịch, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Dịch, ánh mắt anh sâu thẳm khó lường. Sau đó một tay của Tống Dịch đặt lên chiếc cúc áo trước ngực cô. Mà Tống Dịch vừa mới cởi được một chiếc cúc thì điện thoại của anh reo lên. Trên màn hình điện thoại hiển thị là Đại sứ Hoàng. Anh đang do dự có nên tiếp tục hay là nghe điện thoại trước. Sau đó anh lại cởi thêm một chiếc cúc nữa, chuông lại reo thêm hai tiếng.
Khi anh cởi đến chiếc cúc thứ ba thì anh vẫn nghe điện thoại, nhưng ôm chặt Thang Lâm vào lòng.
Thang Lâm trong vòng tay Tống Dịch không dám thở mạnh. La Ngọc Quang nói chuyện chính sự.
Đợi Tống Dịch nghe xong điện thoại, Thang Lâm mới thở phào một hơi.
“Tiếp tục cởi hay là cài lại cho em?” Tống Dịch hơi kéo Thang Lâm ra một chút, cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cười nói.
Thang Lâm trừng mắt nhìn anh: “Cài lại cho em!”
“Lời không thật lòng.” Tống Dịch cúi đầu hôn cô.
Đêm đó Thang Lâm hoàn toàn được chiêm ngưỡng vóc dáng của Tống Dịch, khóe miệng cô cong lên, quả thực không tệ.
Việc viện trợ xây dựng bệnh viện là điều mà mọi người đều rất quan tâm. Lý Lâm Phong cũng muốn đến công trường dự án bệnh viện để thị sát. Thang Lâm bị Lý Lâm Phong gọi đi cùng. Thang Lâm thực sự không muốn đi cùng Lý Lâm Phong, nhưng đây là công việc chung, nên cô chỉ có thể đi, hơn nữa cô xưa nay không hề qua loa trong công việc. Chỉ có điều sau khi lên xe, cô luôn cảm thấy ánh mắt Lý Lâm Phong nhìn cô đầy vẻ âm u.
Cô đoán rằng Lý Lâm Phong đang nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Tống Dịch, nhưng ánh mắt này thực sự có chút đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Lý Lâm Phong đánh giá Thang Lâm, Thang Lâm rất xinh đẹp, thậm chí là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh nghĩ Tống Dịch cũng chỉ tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trẻ tuổi anh tuấn, chỉ sợ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhất thời bị mê hoặc.
Tống Dịch đừng có mà ngã ngựa vì phụ nữ.