HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Hoàng Minh môi lẩm bẩm, khó khăn lắm mới thốt ra hai chữ:

- Gia gia!

Hoàng Thái trong lòng vui như nở hoa, thằng nhóc này, từ bé đến lớn chưa hề được về tới gia tộc, theo phụ mẫu tới tận Thái Minh trấn, lão cũng là rất nhớ tiểu tử này, dù sao cũng là dòng chính, là cháu nội của lão. Nghe được Hoàng Minh gọi một tiếng gia gia, Hoàng Thái mặt mũi tươi tắn, vỗ vai hắn bộp bộp, miệng nói mấy chữ tốt tốt. 

- Tiểu tử, không làm mất mặt ta, hôm qua thi đấu quá nổi bật rồi! 

Hoàng Thái cười. 

Hoàng Minh nhăn mày, đây là khen ta hay là trách ta. Hắn giả bộ Ù ù cạc cạc gật đầu. 

Hoàng Thái đang cười bỗng sầm mặt lại, quát:

- Tiểu tử ngông cuồng, vẫn còn chưa nhận ra cái sai? 

Hoàng Minh ngẩn tò te, mịa kiếp, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vị gia gia này của hắn không đi đóng phim quả là lãng phí một nhân tài. 

Bốp, Hoàng Thái gõ vào đầu hắn một cái, giọng lại nhỏ đi.

- Ngươi có biết như thế là rất nguy hiểm? Ngươi có biết là như thế rất nhiều thế lực đối địch sẽ hành động thế nào không? 

Hoàng Thái vừa quát lại vừa lo lắng vô cùng. Con trai lão đã một lần rồi, giờ lại đến lượt cháu trai lão. 

Hoàng Minh cứ ngồi im chịu trận, mặc dù bị quát te tua nhưng hắn vẫn cảm thấy vui trong lòng. Gia gia là quan tâm hắn đấy. 

- Gia gia, người yên tâm, ta không sợ!

Hoàng Minh khoát tay.

Cốp!

Hoàng Minh lại ăn một cái cốc nữa, lần này còn đau hơn.

- ngươi ngựa non háu đá, ngươi chưa rõ tình hình phụ thân ngươi sao? Hắn năm xưa khác gì ngươi bây giờ? 

Hoàng Thái nói đến đây mặt lại có chút buồn. Hoàng Chấn Giang ngày xưa chính là niềm tự hào của lão, ấy vậy mà bị người ta ám toán, đến nay vẫn không tìm được kẻ sau màn. Lão cực kì uất nghẹn. 

- Gia gia mới là người không rõ tình hình, hừ!

Hoàng Minh hừ một tiếng, cầm lên li trà uống tự nhiên. 

- Ngươi, ngươi dám nói ta như vậy? 

Hoàng Thái mặt già đỏ lên, thằng nhóc này quá bố láo rồi. 

- Gia gia nên nói chuyện với phụ thân ta một chút, à mà, nói đến chuyện phụ thân ta, ta lại cơ một vật muốn cho người xem!

Hoàng Minh nhẹ nhàng nói, lấy ra từ trong giới chỉ, một viên hình thoi đá, là không gian quan sát loại nhỏ. Hoàng Thái hiếu kì, hắn muốn cho lãi xem gì vậy? 

Không gian quan sát chiếu lên hình ảnh, mặc dù không rõ mặt mũi đối phương, nhưng Hoàng Thái mặt đã âm trầm vô cùng. Trán lão có vài nếp nhăn bị gân xanh làm nhô cao. 

- Được lắm, được lắm! Hóa ra là cõng rắn cắn gà nhà. Bây lâu nay ta bị lừa dối hơi lâu rồi. 

Hoàng Thái cười nhạt, ánh mắt thâm thúy vô cùng. Chuyện này cũng không phải lớn, cũng không nhỏ. Chỉ là nếu tìm ra thì liên lụy rất lớn, chỉ sợ Hoàng gia cũng không đủ lực gánh vác. 

Hoàng Minh nhìn biểu hiện của Hoàng Thái, hắn cũng trầm ngâm một chút. Không khó để nhận ra, nếu lần này thanh lí môn hộ, nhất định phải có kẻ mạnh chấn giữ. Kẻ mạnh, biết kiếm ở đâu ra kẻ mạnh giúp đỡ đây. Nếu nói về lực lượng cơ bản thì Thiêm sát của hắn là đủ. Nhưng vẫn phải có đầu tàu. Hoàng Minh nhíu mày đăm chiêu. Bên kia Hoàng Thái chú ý vẻ mặt này của hắn, bỗng phì cười. Gõ cái cốp trên đầu hắn một cái. Nhanh tay thu lấy không gian quan sát vào tay, đoạn nói:

- Tiểu tử ngươi đăm chiêu cái gì, trước tiên nên ở phủ, không nên đi ra ngoài, đừng để bị người ta ám toán. Mà đúng rồi, yêu thú của ngươi từ đâu mà có, ta rất hiếu kì, bé tí đã mạnh thế này, nó có biết tiến hóa không? 

Hoàng Minh tay còn đang xoa xoa đầu, nghe Hoàng Thái hỏi trong đầu hắn lại chợt lóe lên một ý nghĩ. Đúng rồi, tại sao hắn lại không nghĩ ra? Kẻ mạnh, hắn tìm được. Hoàng Minh bật dậy, phóng vút đi ra ngoài. 

- Tên nhóc kia, ta vừa nói gì hả, không được ra ngoài!

Bóng dáng Hoàng Minh đã biến mất, chỉ nghe được giọng hắn quanh quẩn vang lại.

- Gia gia yên tâm, ta đi tìm cao thủ cho ngươi!

Hoàng Thái nhíu mày, tìm cao thủ? 

Lão đứng ngẩn ra một lúc, thân pháp tiểu tử này thật quái dị, mà thôi chết, còn chuyện quan trọng mà chưa kịp nói. Hoàng Thái lắc đầu, đi vào trong phòng, ngồi vào bàn trầm ngâm.

Hoàng Minh một mạch biến mất khỏi Hoàng gia. Hắn đã nghĩ ra cách kiếm về cao thủ, mà cao thủ hắn tìm đến, không phải nhân loại!

Một khu rừng hoang vu, cây cối tiêu điều, tiếng gió rít nghe rát tai. 

- Lưu Vân, chúng ta đã đi hơn một ngày rồi, sao vẫn chưa thấy cây kiếm nào cả, phải chăng đi sai hướng rồi? 

Lê Dũng hai mắt nhíu lại, bọn hắn đã đi cả ngày trời, đi qua 3 ngọn núi hoang vu như này rồi, vẫn chưa gặp qua cây kiếm nào trong lời nói của Thiếu gia cả. 

- Đừng vội, nhất định phải kiên nhẫn, đừng đi cách xa nhau quá, nhớ để ý, yểm hộ nhau. Đừng để mất ai, Thiếu gia cần chúng ta mang kiếm về. 

Lưu Vân lưu loát nói. Cả đám gật đầu, 14 trung đội trưởng ai lấy đều là tinh anh, rất nhanh chóng triển khai đan xen nhau cảnh giác bốn phía. Lưu Vân trong lòng cũng lo lắng không thôi, nhưng bọn hắn không có bản đồ, chỉ có thể tự lần mò vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc