HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

- Ngươi không thể giết ta, mẫu thân ta chính là Bích Ảnh Tu la. Nếu ngươi dám giết ta. Ngươi cùng người thân của người toàn bộ nhất định sẽ phải chết, nhất định!

Phàm Vũ lúc này làm gì còn vẻ cao cao tại thượng. Hắn hiện tại giống như một con chó chết đang cầu khẩn xin tha. Hiển nhiên, một hồi đem hậu trường cũng mang ra đe doạ Hoàng Minh. Đối với hắn, chỉ cần nghe qua tên Mẫu Thân hắn, không có một kẻ nào còn dám động tới hắn một sợi lông.

Câu nói này của Phàm Vũ lại như một quả bom ném vào tiên giới. Tiên giới sôi động kịch liệt, tiếng bàn tán liên tục vang lên.

- Không thể ngờ được, không thể ngờ a, Tuyệt tình công tử lại là nhi tử của Bích Ảnh tu la. Ta thiên, muốn lật trời a!

- Bích Ảnh tu la bài danh thứ năm trên một trăm lẻ sáu vị tu la! Nàng cũng là một nữ tử duy nhất trong thập đại cường giả đứng đầu. Không nghĩ tới Tuyệt tình công tử lại là nhi tử của nàng. Chuyện này không nói ra thì thôi, một khi phát tán, quả nhiên nổ phá trời!

- Ta nữ thần a, ta vị nữ hoàng trong mộng của ta vậy mà có nhi tử a, đây ta làm sao sống được nữa....!

Tiên giới chấn kinh rồi, người có danh, cây có bóng. Bích Ảnh tu la đạt đến độ cao thứ năm trong một trăm lẻ sáu vị tu la cũng không phải chỉ là hư danh. Phàm Vũ một lần đem ra bí mật hậu trường này không phải không đúng. Chỉ tiếc là, hắn lại gặp phải Hoàng Minh, một tên sống ở tiên giới chưa đến trăm năm. Hơn nữa, hắn một mực không có tìm hiểu đến một trăm lẻ sáu vị tu la này có những ai. Mà bản thân hắn cũng xếp ở vị trí thứ mười, nói ra quả thực có chút không chân thực.

- Hừ, Bích Ảnh tu la cũng không cứu được ngươi! Ở nơi này chính là Vị diện chiến trường, ta muốn giết ai, hắn nhất định phải chết!

Hoàng Minh cười lạnh, Quỷ kiếm bao trùm hắc ám pháp tắc đã mạnh mẽ chém xuống người Phàm Vũ. Sáu kiếm nhất thời liên tục chém xuống, chân tay đứt đoạn, Phàm Vũ nhất thời điên cuồng gào thét sợ hãi.

- Ngươi không thể giết ta, phụ thân ta nhưng là....

Lời còn chưa dứt, đầu lâu của hắn cũng đã bị phá toái vỡ vụn. Hai viên thần cách Phong nguyên tố cùng Ám nguyên tố trôi nổi trước mắt nhanh chóng bị Hoàng Minh thu vào ba lô. Tuyệt tình công tử, tuyệt đại thiên kiêu của tiên giới cứ như vậy bị diệt sát. Tiên giới yên lặng, không ít người cảm thán tiếc hận, lại có không ít người rơi nước mắt vì đại thù được báo. Tuyệt tình công tử danh tiếng tại tiên vực đương nhiên không phải tốt đẹp gì, phải nói là ác danh vang xa, không ít người ngày đêm đều muốn giết hắn báo thù cho thân nhân, chỉ là không có thực lực mạnh mẽ.

- Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên, Đái An thành nằm ở cực nam của tiên giới lúc này phát sinh một vụ nổ lớn. Ngay tại một góc trong Đái An thành bị sinh sinh đánh ra một khoảng không gian bán kính trăm mét. Vô số người bị một trận này tai vạ mà hoá thành huyết nhục. Đái An thành một vẻ hỗn loạn sợ hãi. Thành chủ Đái An thành Liệp Sung giận dữ gầm lớn, ánh mắt nhìn về phía trung tâm vụ nổ kia. Một thân ảnh mặc áo bào màu trắng đang tung bay. Người kia chính là kẻ đã gây ra vụ nổ này. Một lần bùng nổ diệt sát gần vạn người, đây quả thực là muốn trở thành sát nhân cuồng ma. Liệp Sung lập tức bùng nổ áp lực đè ép muốn diệt đi kẻ này, thế nhưng áp lực tiến tới người thần bí kia lại như đá chìm vào biển lớn.

Thân ảnh mặc áo bào trắng kia rõ ràng là một nữ tử, vóc người mảnh khảnh ngạo kiều. Rõ ràng đeo nạng che mặt thế nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận nàng đích thực là một mĩ nhân. Chỉ là lúc này xung quanh nàng một tầng băng sương lẫn theo huyết hải điên cuồng xoay động. Ánh mắt như điện nhìn về phía màn hình phía trên. Hàm răng cắn chặt mà tràn đầy sát khí:

- Bất hủ tu la, giết nhi tử của ta, ngươi nhất định phải chết!

Trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh lúc này bảy mươi hai vị chủ thần cũng là mỗi người một biểu hiện. Người tiếc hận, kẻ hả hê, lại trầm mặc không ít. Ngồi ở vị trí đầu Quang Minh chủ thần ánh mắt lại hướng về sau nhẹ nhàng quan sát. Chỉ thấy lúc này Trật tự chủ thần vẻ mặt đạm nhiên, hai mắt có chút tinh mang không rõ, thế nhưng hai tay không biết đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.

Vị diện chiến trường lúc này vẫn tiếp diễn chiến đấu. Hoàng Minh bất quá cũng là một trong những võ đài mà thôi. Năm mươi võ đài, có nghiền ép xu thế nhanh chóng phân ra thắng bại. Thế nhưng không ít võ đại lại vẫn còn chiến đấu ngang tài ngang sức, y thời không thể phân thắng bại ngay được. Thời gian chiến đấu rất dài, hiển nhiên những võ đài này vẫn sẽ chiến đấu đến khi có người nhận thua hoặc tử vong mới thôi.

Hoàng Minh lẳng lặng đứng quan sát xung quanh, nhất thời cảm khái. Phi Linh giới mặc dù số lượng tham dự võ đài chi chiến không nhiều, thế nhưng vẫn là tinh anh trong tinh anh. Lúc này đã có đến sáu danh ngạch tiến vào trận thứ ba. Hơn nữa, chiến đấu vẫn còn chưa kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc