HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Vừa vặn thời gian trôi qua đến điểm, tiếng trống vang vọng toàn Mễ Nhĩ Thành. Thành chủ Lập Khương mang theo hơn hai mươi trưởng lão đứng tại đài cao lớn giọng tuyên bố:

- Các vị, thời gian tranh đoạt danh ngạch đến hiện tại liền dừng. Một trăm lôi chủ có mặt tại lôi đài hiện tại lập tức được ban danh hào chiến tướng. Một tháng sau mỗi chiến tướng được phép mang theo mười vị binh sĩ đi theo tiến vào Chiến trường vị diện. Mong rằng một tháng sau chư vị đều chuẩn bị đầy đủ, có mặt tại Mêc Nhĩ thành đại diện cho Mễ Nhĩ thành ra quân. Hiện tại ta tuyên bố lần này tranh đoạt danh ngạch trăm năm một lần kết thúc!

Lời nói của Lập Khương vang vọng không gian Mễ Nhĩ thành sâu sắc bên tai từng người. Nhất thời một mảnh ồn ào náo nhiệt nổ tung.

Phú Quốc đảo bí địa linh mạch lúc này nhất thời nổ tung một mảnh chấn động. Chấn động kinh người này khiến cho Phú Quốc đảo rơi vào sợ hãi. Nhất thời toàn bộ công chuyện đều dừng lại, ánh mắt toàn trường rơi vào phương xa bí địa linh mạch của Phú Quốc đảo.

- Lan Hương muội dường như đã trở ra rồi!

Mấy chục thân ảnh bay lên không trung hướng về phía bí địa nhìn tới, Cao Trang lên tiếng nỉ non.

- Lần trước Hoàng Minh trở về muội ấy lại rơi vào điểm đột phá quan trọng, lúc này trở ra chỉ sợ tu vi cũng mạnh mẽ kinh người!

Yên Han gật đầu nói, ánh mắt nhìn về phương xa đầy chờ mong.

Những người khác đều là một mảnh ồn ào bàn tán. Rốt cuộc sau mười mấy cái hô hấp, một thân ảnh từ trong mật thất phía dưới đi ra. Thân ảnh mảnh mai xinh đẹp, toàn thân khí chất thanh thuần thoát tục. Nhất là đôi mắt đầy nét u buông kia càng làm người ta không dời mắt được. Nàng chính là Lan Hương, thời gian bế quan cũng trải qua hai năm nhiều.

Lúc Hoàng Minh trở về nàng vẫn là không có biết đến. Hoàng Minh mặc dù mong nhớ nàng nhưng vào lúc quan trọng vẫn là không muốn nàng phải bỏ dờ giữa chừng.

Trong một gian phòng, chúng nữ tụ tập. Tiến bàn tán ồn ào náo nhiệt không thôi. Người ta thường nói nữ nhân ở chung thì không bao giờ hết chuyện, huống chi nơi này có mười mấy mĩ nữ đây.

- Cửu Mi tỷ, tỷ hôm qua có nhắc tới chuyện kia, hiện tại có mặt đầy đủ chúng tỉ muội ở đây, phải chăng chúng ta có thể bàn bạc rồi!

Quân Nhược Lan một mặt vui vẻ hướng về Phượng Cửu Mị nói. Phượng Cửu Mị gật đầu, trước ánh mắt của mọi người liền kể ra ý nghĩ của nàng. Mọi người nghe được trong lòng đã có chút tâm động. Ý của Phượng Cửu Mị rất đơn giản. Nàng biết được Hoàng Minh trước kia rời đi đã để lại ba đạo lục phù có thể đi qua trận pháp mà hắn bố trí tại không gian trùng động. Ý của nàng chính là cùng một đám tỷ muội tiến nhập tiên giới.

- Không được, tu vi của chúng ta quá thấp. Nếu tiến vào tiên giới chỉ sợ không có cách nào đi qua. Nếu gặp phải cao thủ thần cấp liền phiền toái!

Yên Hàn là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Những người khác cũng một mực không biết nói sao. Yên Hàn chính là nữ gia chủ của Hoàng Minh đây. Nàng ở đây chính là lớn tuổi nhất, lịch duyệt cùng tư tưởng cẩn thận. Lời nàng nói ra khiến chúng nữ có chút khoa phản bác. Chỉ là trong lòng chúng nữ đều cơ chút thất lạc. Nam nhân của các nàng đều tại tiên giới. Thời gian đi qua lâu như vậy, các nàng một mực tu luyện nhưng vẫn không có tiến triển mạnh mẽ quá nhiều. Khi trước còn có thể cùng nam nhân của mình sóng vai tác chiến, hiện tại thì sao? Các nàng chẳng khác những bình hoa là mấy. Nếu không biết đến tiên giới còn tốt, biết rồi thì đều cảm thấy Hoàng Tiên đại lục không còn một chút khiêu chiến nào với các nàng cả. Không cần thực lực, địa vị của các nàng cũng đã quá lấn áp đại lục rồi.

- Yên Hàn tỷ, ý của ta cũng không phải là chúng ta toàn bộ đi. Mà là trong số tỷ muội chúng ta có thể đi trước vài người. Nếu được thì thời gian năm tháng trôi qua, chúng ta các vị tỷ muội đều cố gắng một điểm. Năm người mạnh nhất sẽ đi trước. Tiến vào tiên giới rồi chúng ta sẽ tìm bọn hắn. Nếu ta đoán không sai, Hoàng Minh huynh đã nói qua tham gia chiến trường vị diện gì đó. Thời gian chờ đợi sẽ là một tháng trước khi đi. Nếu vậy năm tháng thời gian là đủ để chúng ta cố gắng đột phá. Ta đều muốn gặp Chu Lang, ở bên cùng chàng chiến đấu chứ không phải ở nơi này chờ đợi mòn mỏi.

Phượng Củu Mị lên tiếng kiên định nói. Lời nói này của nàng đều khiến trong phòng mười mấy người rung động. Đúng vậy a, các nàng thiên phú tu luyện không đủ, thế nhưng tận trong lòng vẫn muốn mạnh mẽ để luôn ở cùng nam nhân của mình chiến đấu. Không phải như bây giờ, các nàng đều ngày ngày mong nhớ mà không cách nào có thể nghĩ qua.

- Thế nhưng tu vi của các muội mạnh nhất vẫn chỉ là độ kiếp kì trung kì mà thôi, thật sự lên tới tiên giới xảy ra chuyện thì sao đây?

Yên Hàn vẫn tràn ngập lo lắng mà nói.

- Ta thật sự không muốn chờ đợi nữa, mọi người đều rõ ràng rồi đấy. Hiện tại chúng ta tiến hành biẻu quyết đi, ai muốn đi liền giơ tay!

Phượng Củu Mị lên tiếng đề nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc