HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Lúc bấy giờ, Hoàng Minh, Hư Trúc, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Lập Phi bốn người theo đoàn người tiến lên vượt qua ngọn núi băng trước mắt. Phạm vi ngàn mét cũng chỉ mất có hơn một phút mà thôi. Rốt cuộc cũng đã bay qua ngọn núi băng trước mắt, cảnh tượng hiện lên trước mắt toàn trường chính là vô cùng hoành tráng. Chỉ thấy lúc này có một khe vực sâu xuất hiện hoàn toàn ngăn cách thành hai bên đất liền khác nhau, chẳng khác nào phân chia thành hai đại lục. Vực sâu thăm thẳm kéo dai không biết bao xa, từ trên nhìn xuống cũng chính là không nhìn thấy đáy cực kì đáng sợ. Thế nhưng lúc này lại có một cây cầu nối giữa hai bên, một mảnh tuyết trắng bao phủ tiêu điều. Phía trước có một tấm bia đá, phía bên trên bia đá chỉ khắc hai chữ Phá Băng!

- Không thể phi hành, áp chế mạnh mẽ quá!

Mọi người đều phát hiện ra điều quỷ dị khi tới gần bên bờ vực. Dường như có một cỗ uy áp khủng bố đè nặng lên người bọn hắn. Càng tiến lại gần, lực hút càng đáng sợ.

- Ta nghe nói cấm vực Phá Băng chỉ có thể đi bộ không thể phi hành, quả thực không sai rồi!

Rất nhanh có người cảm thán, không ai có thể giải thích vì sao lại như vậy, thế nhưng bọn hắn không cách nào tìm ra đáp án.

Hoàng Minh lúc này cũng đã cảm thấy áp lực kì quái kia, hắn kinh ngạc không thôi. Càng tiến lại gần áp lực càng khủng bố. Nó giống như áp lực của một ngọn núi khổng lồ đang chèn ép lên người hắn vậy, linh lực càng cấp tốc chống lại thì lực ép càng lớn hơn.

- Xem ra chỉ có thể đi xuống mà thôi!

Hoàng Minh nhíu này, lẩm bẩm mà nói. Không chỉ có hắn, cũng đã không ít người xuống dưới đứng nhìn ở một bên nhưng chưa có ai tiến vào. Hung danh của cấm vực vẫn là như sấm bên tai, lúc này tiến vào quả thực vẫn có người còn đang lấy dũng khí.

Thế nhưng thời gian trôi qua, rốt cuộc cũng có đoàn đội dẫn dầu đi qua cây cầu nối giữa hai bên này. Đoàn đội này có đến mười người, sáu nam bốn nữ. Bọn họ môit đường cẩn trọng đi qua cây cầu, ánh mắt luôn chú ý tới xung quanh. Mất hơn chục phút cũng là an toàn đi qua. Cả đám người thấy thế cũng yên tâm hơn đôi chút, từng đoàn đội khác cũng là tiến hành đi sang. Nhiều người thấy không có nguy hiểm gì liền cũng hô hào tiến tới, chỉ sợ tới chậm linh thảo liền bị người khác cướp mất.

Khi đoàn người đi vào gần hết, Hoàng Minh lúc này mới cùng ba người Hư Trúc, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Lập Phi tiến vào.

Cây cầu này chiều dài tới năm mươi mét, rộng tới năm mét, có vẻ vô cùng chắc chắn. Cũng không biết là đã có từ bao giờ. Hoàng Minh vẫn chú ý nơi này có nhiều chỗ còn có nhiều hình thù kì quái. Hắn hơi phất tay một chút tại thành cầu, phát hiện ra một số hình thù biểu tượng kì lạ. Cũng không biết ý nghĩa của bọn chúng là gì.

- Sao ta có cảm giác hơi sợ!

Lập Phi rụt rè mà nói, thán thể tiến sát lại gần Hoàng Minh. Dường như chỉ có ở gần hắn nàng mới thấy an toàn hơn một chút.

- Tiến vào nên cẩn thận!

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lên tiếng, ánh mắt hướng vào phía sâu bên trong đầy vẻ ngưng trọng.

Trong thế giới rộng lớn này toàn là băng tuyết. Tuyết bay đầy trời, những ngọn núi cao ngất hoang toàn cứng rắn cũng không biết có từ bao nhiêu năm. Tiến vào bên trong, hơn ngàn người tản ra, theo hướng đã ước định với nhau mà biến mất. Rất nhanh đám Hoàng Minh đã không còn trông thấy bóng dáng người nào.

- Nơi này cũng thật rộng lớn, chúng ta nhất thiết phải ở gần nhau!

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nói. Ba người Hoàng Minh đều gật đầu.

Ba ngày trôi qua, lúc này bên trong cấm vực Phá Băng. Tại dưới một chân núi băng lớn, những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Một trận đại chiến đang diễn ra. Một thân ảnh khổng lồ cao đến ba mươi mét toàn thân lông trắng đang điên cuồng mà gầm lên. Hai cánh tay lớn như hai thân cây đại thụ khổng lồ điên cuồng mà nện xuống. Những tiếng ầm ầm vang vọng, mặt đất nứt ra từng đạo vết nứt chằng chịt như mạng nhện.

- Đầu Bạch Yêu Tạc Hùng này thân thể thật mạnh. Không nghĩ tới đạt tới thần cấp cao thủ vẫn giữ nguyên bản thể. Lực phòng ngự khủng bố đến doạ người rồi!

Một thân ảnh khoác y phục màu trắng lên tiếng than thở. Trường kiếm trong tay vẫn không dám khinh thị, chém ra những đường kiếm sắc bén. Người này anh vũ bất phàm, mái tóc đen phấp phới trong gió tuyết. Không ai khác chính là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Không chỉ có hắn, chính là lúc này còn có ba đạo thân ảnh khác đang tấn công Bạch Yêu Tạc Hùng. Đây đích xác là Hoàng Minh, Hư Trúc cùng Lập Phi.

Ba ngày nay bọn hắn vẫn chưa tìm thấy một gốc Thu Ngân Ảnh thảo nào, nhưng yêu thú cấp bậc thần cấp lại không ít. Chẳng như đầu Bạch Yêu Tạc Hùng này cũng là trung vị thần. Mặc dù đạt tới Thần cấp cao thủ, thế nhưng bọn chúng vẫn giữ nguyên bản thể, không có tiến hoá thành hình dáng nhân loại. Ba ngày gặp bốn đầu yêu thú đều là như vậy, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc