HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

- Ồ, tên kia lại gọi thêm mười bình Liệt Hoả nữa sao?

Xung quanh đám khách nhân bàn tán không ngớt. Hoàng Minh lúc này mới để ý. Trên bàn của trung niên nho nhã kia vậy mà có đến hai mấy bình rượu rồi.

- Liệt Hoả là loại rượu nồng độ cực cao. Một tráng hán có thể uống ba vò đã là cực hạn rồi. Vậy mà tên kia lại uống đến ba mươi mấy vò, quả thực đáng sợ!

Lại có người khác lên tiếng bàn tán.

- Các ngươi không biết chứ, ta tời tối hôm qua tới đây đã thấy hắn đi vào. Hắn là uống từ tối hôm qua cho tới trưa hôm nay rồi đấy!

Hoàng Minh thính giác cực tốt, nghe rõ được tiếng bàn tán vào trong tai. Liệt Hoả là loại rượu cực nóng. Tại Băng tuyết thành lạnh kẽo này mà uống Liệt Hoả thì đúng là đã đời. Hoàng Minh cũng hứng chí, cất tiếng mà gọi:

- Tiểu nhị, lấy cho ta mười vò Liệt Hoả!

Tiếng nói của Hoàng Minh rất nhanh thu hút toàn bộ tầng hai khách nhân. Một đám người kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Minh. Thế nhưng Hoàng Minh nào có để ý, hai mắt nhìn xuống phía dưới đường phố.

- Lại có một kẻ gọi mười vò Liệt Hoả, đây là chuyện gì chứ?

Tiếng bàn tán lại vang lên, Hoàng Minh ngồi chờ một lát thì rượu đã lên. Hắn cứ vậy mở rượu ngồi uống. Tu vi của Hoàng Minh đến lúc này thì uống mấy trăm vò Liệt Hảo cũng không có vấn đề gì. Hắn cứ vậy uống, một hồi hết mười vò thì lại gọi tiếp. Cứ như vậy, Hắn cùng vị trung niên ở bàn sau uống qua một đêm. Khách điếm cũng không dám có ta kiến gì. Chỉ cần nhìn bọn hắn uống Liệt Hoả rượu là có thể thấy. Hai kẻ này tuyệt đối là không thể đắc tội a. Khách điếm còn phải huy động tiểu nhị chạy tới các quán khác để mua Liệt Hoả rượu. Một buổi uống này Hoàng Minh chỉ vừa ngôi uống vừa ngẫm nghĩ. Thời gian cứ vậy hai ngày trôi qua.

- Tiểu huynh đệ, cùng uống chứ?

Lúc này bất chợt tiếng nói từ phía sau vang lên. Trung niên kia vậy mà đi tới, ngồi trước mặt Hoàng Minh mà hỏi.

- Ồ, rất hân hạnh!

Hoàng Minh cũng không có từ chối tiếp đón. Tầng hai khách điếm lúc này đã xếp là liệt vì rượu. Hai ngày qua hai người Hoàng Minh đã uống đến một trăm sáu mươi vò Liệt Hoả rồi. Vò rượu nằm đầy đất.

Cạch.

Tiếng vò rượu chạm nhau sau đó là ừng ực tu rượu. Trung niên kia khác một tiếng thật kêu, cười lớn mà nói:

- Một buổi thật đã a, lâu rồi chưa tận hứng thế này!

Hoàng Minh chỉ cười cười, cũng không có nói gì lại uống tiếp một ngụm dài nữa. Trung niên kia liền bắt chuyện:

- Tiểu huynh đệ, ta họ Hàn, tên một chữ Tín. Hôm nay gặp ngươi cảm giác rất hợp, không biết tên ngươi là gì?

Hoàng Minh nghe tới hai chữ Hàn Tín thì kinh ngạc, cười vui vẻ mà đáp:

- Tiểu đệ Hoàng Minh!

Hàn Tín nghe tới Hoàng Minh thì cũng kinh ngạc, nhìn kĩ hắn một hồi dò hỏi:

- Hoàng Minh diệt Vu Vương, Sát Quỷ Vương sao?

Hoàng Minh cũng không có giấu giếm, hắn thấy người này có thể kết giao liền gật đầu tỏ vẻ thừa nhận.

Hàn Tín cười lớn ba tiếng, lại mở ra vò rượu nữa nâng lên uống ừng ực. Một hơi hết nửa vò mới nói tiếp:

- Anh Hùng xuất thiếu niên a! Hoàng Minh tiểu huynh đệ, ngươi rất khá!

Rất khá? Hoàng Minh không nghĩ là lại được khen một câu như vậy. Hàn Tín cười cười, càng nhìn Hoàng Minh càng thấy thuận mắt. Tự nhiên cụng với hắn sau đó lại uống. Cả hai cứ ngồi như vậy đến sang ngày thứ tư mới dừng.

- Hoàng Đệ, ta đây ngao du tứ phương, nếu có một ngày cần ta giúp đỡ. Hãy đốt lá bùa này!

Hàn Tín cười lớn, đưa cho Hoàng Minh một lá phù lục màu vàng. Hoàng Minh cười cười gật đầu, cũng nói lại:

- Hàn huynh, hẹn lần sau gặp lại lại uống!

- Ha ha ha!

Hàn Tín cười lớn, thân mình lắc một cái liền biến mất. Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Hai người ba ngày ba đêm uống rượu, cảm giác như gặp được tri kỉ. Quả thực nam nhân chỉ có rượu là thứ dễ làm người ta thân cận nhất. Ba ngày ba đêm nói chuyện đến vui vẻ. Hoàng Minh biết rằng Hàn Tín thực lực cực mạnh, thế nhưng mạnh tới trình độ này hắn hoàn toàn là kinh sợ.

- Cao thủ ẩn tàng quả thực là nhiều a, chắc chắn không chỉ có bốn người như Ly Nam Đế đã nói. Hàn Tín này cũng là một cao thủ khủng bố.

Lắc lắc đầu, Hoàng Minh lúc này mới hướng tới lâu đài của Băng Tuyết nữ thần mà tới. Lâu đài này cực kì to lớn, hầu như chính là trái tim của cả thành trì này. Đứng trước lâu đài, Hoàng Minh có thể cảm giác được sự cổ kính xưa cũ không biết đã có từ bao lâu.

- Trộm vào hay chính diện đi vào?

Hoàng Minh lẩm bẩm, trong đầu không tự chủ được một ta nghĩ. Toàn thân hắn liền biến mất trên đường cái, lập tức xuất hiện bên trong lâu đài.

-  Tiểu công chúa?

- Tiểu Công chúa?

Tiếng gọi vang lên trong dãy hành lang trắng như tuyết. Một đám nữ nhân mặc trang phục nữ bộc đang không ngừng lên tiếng gọi. Hoàng Minh ẩn sau một đình viện nhỏ lặng lẽ quan sát. Lâu đài này bên trong diện tích cũng khá lớn a. Bất chợt ánh mắt Hoàng Minh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang núp tại một hòn giả sơn, thân ảnh này cứ nhấp nhô, đôi khi lại cười vui một mình rất đắc ý, là một tiểu cô nương.

Bình luận

Truyện đang đọc