HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Người xuất hiện trước mắt Hoàng Minh lúc này chính là Lập Phi. Nàng ngày hôm nay thật sự đã hạ quyết tâm rất lớn. Biết được phụ thân sẽ cùng Hoàng Minh hẹn một bữa trưa liền ở bên dưới chờ đợi. Rốt cuộc khi Lập Khương rời đi liền tiến lên đây. Nàng cuối cùng cũng tìm thấy được hắn, nhìn thấy hắn. Gương mặt kia, phong thái kia làm sao nàng có thể quên được.

- Ngươi không hoan nghênh ta sao?

Lập Phi mạnh dạn tiến vào phòng. Đối với nàng hắn chính là nam nhân mà nàng chờ đợi bao lâu nay. Cũng chính là nàng muốn theo đuổi hắn, muốn cùng hắn ở một chỗ.

- Không có ý gì cả, chỉ là ngạc nhiên một chút. Tới tìm ta đòi tử tinh thạch sao?

Hoàng Minh cười cười nâng ly rượu một hơi uống cạn. Một nam một nữ ở chung phòng, Hoàng Minh cũng không muốn mang đến chút gì đó hiểu lầm. Thiếu nữ này gia thế cũng không tệ đâu, hắn cũng không muốn cùng nàng phát sinh chuyện tình cảm nữa. Bên cạnh hắn cũng đã có nhiều nữ nhân lắm rồi, thật sự không muốn tiếp nhận thêm nữa.

- Ngươi nghĩ ta lại là kẻ quan tâm tới tử tinh thạch kia sao?

Lập Phi trừng mắt, quệt ngang môi mà nói. Hắn xem nàng là người thế nào chứ. Hắn nghĩ ai cũng quan tâm tới tử tinh thạch như hắn sao?

- Vậy thì tốt quá, nếu vậy chúng ta cũng không có nợ nần gì nhau cả. Hiện tại ta cũng nên đi rồi!

Hoàng Minh nói xong liền đứng dậy vượt qua nàng liền đi xuống dưới. Lập Phi ngây ngẩn, hắn cứ vậy mà đi sao? Hắn không hề muốn nói chuyện với nàng sao? Nàng khó nhìn hay là hắn ghét nàng sao?

- Ngươi đứng lại!

Lập Phi làm sao có thể để Hoàng Minh rời đi dễ dàng như vậy. Nàng lập tức đuổi theo Hoàng Minh đi xuống tầng lầu.

Chính vào lúc này, bên dưới lầu vang lên tiếng quát lớn tiếng của một đại hán:

- Tên lừa trọc, ngươi đây là muốn chết sao?

Hoàng Minh nhíu mày nhìn xuống góc bên trái của tửu điểm. Hiện tại nơi này chính là thu hút ánh mắt của không ít người. Tại một cái bàn gỗ đang có một thanh niên ngồi uống rượu. Thanh niên này một thân y phục màu đen, khuôn mặt thanh tú. Chính là không có tóc, trên đầu còn có sáu chấm màu trắng. Hiển nhiên đây chính là một hoà thượng. Chỉ là Hoà thượng này lại có chút quái lạ. Trên bàn có một đĩa thịt gà cùng một đĩa lạc. Tay trái hắn đang cầm một vò rượu điềm nhiên uống.

Xung quanh hắn lúc này có bốn đại hán to lớn đang lên tiếng chửi bới:

- Con lừa trọc, nói ngươi nhường lại bàn chính là để lại cho ngươi điểm mặt mũi. Vậy mà nhà ngươi lại không biết thân biết phận. Hiện tại bản đại gia tuyên bố một lần nữa, cái bàn này hiện tại của các đại gia, ngươi cút!

- Đúng thế, hoà thượng lại ăn thịt uống rượu. Ngươi chính là cái loại gì, quá là mất mặt.

Mấy người tráng hán này mỗi người một câu liên tục lên tiếng chửi bới. Tại Mễ Nhĩ Thành bọn hắn chính là kiêng kị động thủ, thế nên là chỉ có thể lớn tiếng đe doạ mà thôi.

Hoà thượng trẻ này uống hết một ngụm rượu, nhìn cũng không nhìn đám tráng hán trung niên kia, chỉ nói một chữ:

- Cút!

Một chữ rơi vào tai đám tráng hán kia thì đều khiến bọn hắn không thể chịu đựng được nữa. Một tráng hán mặt sẹo mặt đỏ liền quát:

- Con mịa nó, ngươi muốn chết!

Lời vừa nói cánh tay tráng hán mặt đỏ này liền như thiết bản đánh tới. Tiếng xé gió rít bên tai, đại hán này vừa đánh tới đã bại lộ thực lực chính là một thượng vị thần.

Không ai dám nghĩ là hắn lại dám ra tay, cả tửu lâu đám người quan sát đều thất kinh. Một đòn này tuy không hoa mĩ nhưng lực đạo thì có thể thấy được. Một quyền của Thượng vị thần lại có thể yếu sao? Nhất là quyền đầu còn mang một cỗ thổ hệ nguyên tố làm chủ đạo, cực kì khủng bố.

- Bẹp!

Một tiếng vang lên cùng với cảnh tượng khiến cả tửu lâu khiếp sợ. Hoàng Minh cũng kinh ngạc không thôi. Lập Phi ở phía sau Hoàng Minh cũng là ngẩn người quên cả gọi Hoàng Minh. Chỉ thấy lúc này hoà thượng trẻ tuổi kia một chưởng hờ hững giơ lên cùng tráng hán kia đỡ lấy. Một tiếng bẹp kia chính là quyền đầu của tráng hán đấm lên bàn tay của hoà thượng kia.

- Cút!

Hoà thượng này ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, vẫn nhẹ nhàng đưa tay còn lại lên uống rượu.

- Lại là cái thú vị!

Hoàng Minh mỉm cười, hoà thượng này quả thực không phải tầm thường đâu. Bốn tên tráng hán kia đều đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt đều hiểu lần này lại gặp thú dữ rồi.  Rốt cuộc xoay lưng lập tức bỏ đi. Đối phương mạnh ngoài mức tưởng tưởng của bọn hắn, hơn nữa bọn hắn đã ra tay động thủ trước. Lúc này nếu càng đánh nhau chưa chắc chiếm được tiện nghi lại còn bị Mễ nhĩ thành quân bắt tới.

- Hoà thượng, ngươi chờ đấy cho ta!

Tráng hán kia để lại một câu ngoan thoại rồi cùng ba đồng bọn rời đi.

- Tại sao bọn hắn rời đi vậy?

Lập Phi lên tiếng hỏi, nàng kinh nghiệm chiến đấuq quá ít. Hiện tại một màn diễn ra chính là không hiểu tình thế đây.

- Bọn hắn đánh không lại, cả bốn người đều đánh không lại!

Hoàng Minh nhếch môi mỉm cười, bước chân hướng phía bàn của hoà thượng trẻ tuổi kia mà đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc