HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Buổi sáng hôm sau, nhà Hoàng Minh bất ngờ xuất hiện một vị khách. Hoàng Minh mở cửa dậy đón ánh sáng mặt trời. Thế nhưng xuất hiện trước mắt hắn lại là một thân hình mảnh mai, một bộ y phục màu hồng vô cùng khả ái. Bóng dáng yêu kiều thướt tha, chính xác là Hàng Thanh Nhi. 

Hàng Thanh Nhi một đêm ngủ cực kì ngon giấc, thậm chí lúc ngủ nàng còn mỉm cười ngọt ngào, không rõ là mơ thấy chuyện gì. Buổi sáng hôm nay nàng dậy rất sớm, cứ thấp thỏm đợi cho mặt trời lên một chút đã sử dụng pháp bảo phi hành để đến chỗ Hoàng Minh. Nàng đã ở đây gần hai canh giờ rồi. Hoàng Minh ánh mắt cũng có chút thất thần. Người con gái kia khuôn mặt như tiên tử, cả người toát ra những tia tiên khí, nàng như một tiên nữ hạ phàm vậy. Ánh nắng càng làm cho thân thể nàng như bừng sáng, hòa vào không gian yên bình. 

- Ồ, Hàng Sư tỉ sáng sớm đã ngắm bình minh rồi?

Hoàng Minh cố thu lại ánh mắt, cất tiếng phá đi bầu không khí này. Hàng Thanh Nhi quay người lại. Dù ở cách xa hai mươi mét, nhưng với Hoàng Minh một chút sắc mặt của Hàng Thanh Nhi làm sao thoát được ánh mắt hắn. Hàng Thanh Nhi khuôn mặt ửng hồng, càng làm cho nàng thêm kiều diễm, Hoàng Minh tặc lưỡi, mĩ nữ đúng là mĩ nữ, toàn bộ các biểu hiện đều làm cho người ta rung động. 

- Ta ta đến thăm đám yêu thú kia!

Hàng Thanh Nhi lấy ra một cái cớ ngớ ngẩn, tuy nhiên cũng có chút thỏa đáng. Hoàng Minh ồ lên một tiếng, hắn cũng không có ý trêu ghẹo gì nàng. Quay đầu vào bên trong, Hoàng Minh nói:

- Pikachu, Lizardo, Spyduck, bulbasaur. Dậy đi, hôm nay có người tới thăm các ngươi này!

Ngay sau lời hắn nói, mấy tiếng kêu trong phòng vang lên, pikachu nhảy ra đầu tiên, nó đứng trên vai Hoàng Minh ngó nghiêng nhìn Hàng Thanh Nhi. Đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp. Hàng Thanh Nhi không có chút địch ý nào bước đến, hai tay giơ ra. Nàng biết Hoàng Minh nhất định sẽ không để chúng làm tổn thương nàng. Pikachu thấy Hoàng Minh gật đầu, nó nhảy xà vào lòng Hàng Thanh Nhi, không có chút nào ngại ngùng cả. Hoàng Minh mỉm cười, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang vui đùa cùng đám pokemon, Hoàng Minh chỉ lắc đầu, hắn chậm rãi đi xuống núi bắt đầu công cuộc tìm kiếm vài con thú xui xẻo. 

Ban ngày trôi qua nhanh chóng, bóng tối đã bao trùm xuống Lưu Vân Tông. Hiện tại đã là nửa đêm rồi, Hai đạo bóng đen nối đuôi nhau di chuyển nhẹ nhàng trong rừng, bóng đen di chuyển nhanh chóng đến một ngọn núi khá kín đáo. Hai người đều dừng lại, ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống mờ ảo. Hai người này chính là Hoàng Minh và cẩu ca. Cả hai đều mặc đồ đen, thậm chí là cả khăn che mặt. Lúc này Hoàng Minh đang cầm một quyển sách, bên trong có hơn trăm cái tên, mỗi dòng là tên, cảnh giới, nơi ở vô cùng chi tiết. Thậm chí tên cẩu ca này còn ghi rõ có bốn tên đã đánh hắn bao nhiêu cái tát, bao nhiêu cái đạp, bao nhiêu cú đấm. Hoàng Minh vừa bực mình vừa buồn cười. Tên Cẩu ca này cũng quá thù dai mà. Nhưng phải công nhận một điều, tên cẩu ca này năng khiếu trinh thám điều tra thật là bá đạo đấy. Hoàng Minh đang suy nghĩ, có nên cho tên này về thiên sát, lập ra một tổ chức tính báo không?

Nghe cũng khả thi đấy, Hoàng Minh gật gù hai cái. Cẩu ca thấy Hoàng Minh ra chiều suy nghĩ, ngạc nhiên hỏi:

- Hoàng Lão đại, ngươi đang nghĩ gì đấy? Bây giờ chúng ta xử lí mấy tên đây? 

Hoàng Minh không nói gì, Cẩu ca lặng yên chờ đợi, một lát sau Hoàng Minh mỉm cười, nói:

- Tối nay một trăm tên! 

Cẩu ca ngẩn ra, tối nay một trăm người, làm thế nào xử lí một trăm người đây. Còn chưa nói vị trí của đám người này toàn là đệ tử nội môn đứng đầu, kẻ nào cũng một ngọn núi. Chỉ việc đi thôi cả đêm đã không đủ thời gian rồi. Hắn thật không hiểu Hoàng Minh nói vậy là có ý gì. Còn đang nghi hoặc vô cùng, nhìn dõi theo Hoàng Minh. Ngay sau đó hắn kinh hãi há hốc mồm. Không biết Hoàng Minh làm cách gì mà trước mắt hắn lúc này đã xuất hiện vô số Hoàng Lão đại. Mồm Cẩu ca lúc này đã há to hết cỡ, vô cùng khoa trương, hai mắt hắn trợn lên, không thốt được lời nào.

Hoàng Minh đích xác là đã sử dụng đa trùng ảnh phân thân chi thuật. Vì có năng lượng haibi, thế nên thời gian duy trì của hắn là dài vô cùng, có thể lên tới một canh giờ. Hoàng Minh cười mỉm cất tiếng:

- Các cậu có một canh giờ, địa điểm theo danh sách nhé!

Đám Hoàng Minh kia gật đầu, có một người còn lên tiếng:

- Số thứ tự đã định đi, chúng ta đều nắm bắt được, cậu yên tâm!

Cả đám đều gật đầu, ngay lập tức đều sử dụng Quang ảnh thân pháp tản ra mọi hướng, tiến về vị trí đã chọn. Tổng cộng có hơn một trăm Hoàng Minh. 

Cẩu ca lúc này mồ hôi đã ướt nhẹp, hắn vô cùng kinh hãi, thậm chí là sợ Hoàng Minh vô cùng. Không ngờ vị Hoàng Lão đại này lại thần thông như vậy, thậm chí là có thể biến ra vô số người giống y đúc. Hắn thầm may mắn là lúc trước Hoàng Minh không ra tay giết hắn. Thật sự vị lão đại này là đại thần bậc nào?

- Chúng ta cũng đi thôi!

Hoàng Minh kéo cẩu ca đi về phía nam.

Bình luận

Truyện đang đọc