HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Ngầu, quá ngầu đi mà. Vô số đệ tử hò hét. Một đấu ba, liệu chuyện này có thể xảy ra không?

Cửu Long hai mắt trừng lớn, Vũ Vấn Sơn cũng đầy lửa giận. Lã Cuồng vẫn bình thản. Một khiêu chiến ba, nếu bọn hắn chấp nhận thì còn ra thể thống gì. Hơn hết đây thật là một sự sỉ nhục với bọn hắn. Vũ Vấn Sơn hừ một tiếng, quát:

- Hoàng Minh, ngươi thật không biết trời cao đất dày, lại dám khiêu chiến ba chúng ta. Không cần phải ngông cuồng. Ta chỉ cần mười chiêu sẽ hạ ngươi.

- Thật không?

Hoàng Minh hai mắt híp lại, đầy vẻ khinh thường.

- Để ta tới giết hắn!

Cửu Long cũng không nhân nhượng mà tiến lên hai bước. Lã Cuồng tuy là hình nhân chiến đấu điên cuồng, thế nhưng lần này lại vô cùng yên tĩnh không nói gì.

- Không cần phải tranh nhau, ba người các ngươi cùng tới, nếu không sẽ hối hận.

Hoàng Minh lặp lại lời nói. Ánh mắt chiếu lên cả ba thân hình mặc y phục màu tím trước mắt.

- Hoàng Minh, không thể, bọn hắn đều rất mạnh. Ta..

Hàng Thanh Nhi vừa tiến tới, nói chưa hết câu đã bị Hoàng Minh ngăn lại, đoạn nói:

- Không cần lo lắng, muốn làm nữ nhân của ta, phải biết nghe lời, lùi ra sau!

Hàng Thanh Nhi tuy không muốn lui lại, thế nhưng nghe trong lời nói của hắn vô cùng kiên định, không cho phép nàng cự tuyệt. Hơn nữa nghe được lời hắn nói, tim nàng đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên trong ba tháng qua hắn nói một câu có ý tứ như vậy. Muốn làm nữ nhân của ta, phải biết nghe lời. Câu nói của hắn cứ vang vọng trong đầu nàng.

- Thế nào, các ngươi sợ?

Hoàng Minh nhếch môi cười khinh thường. Vũ Vấn Sơn lúc này cũng không thể nhịn nữa. Hắn vốn là một kẻ tâm tư nóng nảy. Kèm theo oán hận với Hoàng Minh lại nhiều. Chỉ thấy hắn bước lên hai bước, cất tiếng nói:

- Hoàng Minh, ngươi quá tự phụ. Hiện tại Vũ Vấn Sơn ta ở đây, ngươi hãy cẩn thận cái mạng của mình.

Xung quanh mọi người ngay lập tức lùi lại, chừa lại sân đấu cho cả hai. Chỉ một lát, một sân đấu đã hiện ra dành riêng cho hai người. Hoàng Minh lắc đầu, lên tiếng nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta, trừ khi các ngươi cả ba tiến tới!

Vũ Vấn Sơn không thể nhịn được, đối phương lại có thể coi thường hắn như vậy. Ngay lập tức lấy ra trường kiếm, chỉ thẳng mũi kiếm vào Hoàng Minh, quát lớn:

- Hoàng Minh, hôm nay là ngày tàn của ngươi!

Nói xong hắn phi tới. Kiếm quang đầy trời. Hoàng Minh lấy ra quỷ kiếm, ánh mắt lạnh lùng chờ đợi. Ngay lập tức tiếng binh khí va chạm kêu lên. Toàn trường bắt đầu sôi trào. Trong võ trường hai thân ảnh đang di động rất nhanh. Kiếm ảnh bắn đầy trời. Kiếm chiêu vô cùng đẹp mắt. Hoàng Minh càng đánh càng hăng, với quỷ kiếm trong tay hắn không hề sợ đối đầu với kiếm của Vũ Vấn Sơn. Thậm chí là còn muốn liên tục va chạm mới đúng. Hiện tại, Hoàng Minh vẫn chưa hề học một chiến kĩ của kiếm nào. Các đòn đánh của hắn vẫn cơ bản như bình thường, thế nhưng lại vô cùng thực dụng. Không hề rơi xuống hạ phong. Ngược lại Hoàng Minh, Vũ Vấn Sơn càng đánh càng kinh hãi. Kiếm của đối phương phẩm cấp cực cao, trường kiếm của hắn không ngờ đã sứt mẻ nhiều chỗ. Tên điên kia không ngừng đối kiếm, không hề có động tác hoa mĩ hay chiến kĩ nào. Chỉ vô cùng thực dụng các đòn đánh cơ bản là chọc, chém, bổ. Ấy vậy mà Vũ Vấn Sơn cảm thấy vô cùng tức tối. Cảm giác như đối phương coi mình như là đá mài để tập luyện kiếm thuật vậy. Không thể chịu nổi ý nghĩ như vậy, Vũ Vấn Sơn hai mắt lóe tinh quang, lui lại ba bước, miệng hét lớn:

- Loạn Kiếm Thiên Phong!

Ngay lập tức, kiếm quang đầy trời.

- Trời ạ, là Loạn Kiếm Thiên Phong, là chiến kĩ làm lên tên tuổi của Vũ sư huynh. Không ngờ vừa đánh đã dùng kiếm kỹ mạnh nhất.

- Lần này Hoàng Minh sư huynh sợ không đỡ được!

Khán đài hô lên kinh hãi. Hàng Thanh Nhi đã muốn lao lên hỗ trợ, thế nhưng bị Ngọc Yên Mĩ giữ lại. Phía bên kia Cửu Long cười lạnh. Hoàng Minh không ngờ khiến Vũ Vấn Sơn dùng tới chiến kĩ này. Trước tới nay, Vũ Vấn Sơn có thi triển qua ba lần. Uy lực cực lớn. Không ai dám trực tiến đón đỡ lấy nó.

Vô số kiếm quanh như hàng trăm con độc xà lao đến chỗ Hoàng Minh. Toàn bộ đều sống động như thật, nếu là một người khác đều sẽ kinh hãi, không dám đón đầu. Thế nhưng Hoàng Minh lúc này không tránh né, hắn chỉ đứng yên tại chỗ. Vũ Vấn Sơn cười lạnh. Ta để xem ngươi lấy gì đỡ. Hiện tại không phải sợ quá mà đứng đó sao. Loạn kiếm ngay lập tức xé tan thân thể Hoàng Minh khiến toàn trường kinh hãi. Không hiểu sao Hoàng Minh lại có thể đứng yên ăn trọn một chiến kỹ kinh khủng như vậy. Hàng Thanh Nhi càng là sợ hãi nhất. Hai mắt mở to, hoa dung thất sắc. Thế nhưng không hề có máu tươi bắn ra. Loạn kiếm phân thây mà không hề có một giọt máu. Cảnh tượng quái dị hiện ra trước mắt Vũ Vấn Sơn, hiện ra trước toàn bộ đệ tử quan chiến. Chỉ thấy nơi Hoàng Minh đứng, một khúc cây nằm chổng chơ ở đó. Trên thân cây chằng chịt vết kiếm. Đây là sao? Chuyện quái quỷ gì thế này?

Vũ Vấn Sơn kinh ngạc, còn không hiểu sao Hoàng Minh lại biến thành một khúc cây, thì phía sau Cửu Long đã hô lên cảnh báo.

- Vấn Sơn, phía sau ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc