HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

- Biết thế là tốt!

Sơn Vọng chốt một câu.

- Nói chuyện với ngươi chán bỏ xừ, ta về! 

Mạc Chí chán nản, đứng dậy bỏ về.

- Không tiễn!

Sơn Vọng đáp lời. 

Keng, keng keng!

- Đội trưởng, mau mau xuống xem!

Một tên chiến sĩ hô to, Sơn Vọng nhảy xuống, hai ba bước nhảy hắn đã xuống tới nơi đào hố. 

- Tên to xác này tu luyện nhanh thật, đã luyện thể kì rồi. 

Mạc Chí tặc lưỡi, chậm chạp rời đi. Vừa đi vừa huýt sáo. 

- Có chuyện gì? 

Sơn Vọng hỏi. Thiếu niên kia giơ cái cuốc chim bổ một phát. Keng. Cuốc chim mẻ một mảng, mọi người đều giật mình. Đây là chuyện gì, ở đâu ra loại đất chắc như thế. 

- Đội trưởng bên ta cũng có!

- Đội trưởng chỗ ta cũng vậy, không thể đào tiếp!

Sơn Vọng cúi xuống, sờ mó một hồi, đưa ra kết luận.

- Không phải đất, là kim loại! Tranh thủ nghỉ ngơi, ta đi báo thiếu gia.

Sơn Vọng cho bộ đội nghỉ, ngay lập tức rời đi đến khu Chỉ Huy.

Hoàng Minh đang ngồi chống tay lên bàn.

- A Trang, tại sao ta không thể dạy kĩ năng cho người khác vậy? 

Đây là câu Hoàng Minh định hỏi từ lâu rồi, hắn có ý định tạo ra một đội ninja thế nhưng tìm mãi không có cách nào. Nhất là hắn định dạy cho đám tiểu đệ một vài kĩ năng, nhưng không dạy nổi.

- Kĩ năng chỉ có thể sử dụng bởi năng lượng haibi. Người khác không thể sử dụng. 

A Trang trả lời nhanh gọn. 

Đệch, Hoàng Minh chửi thề, hắn vò đầu bứt tóc một lúc. Hiện tại kim tệ của hắn còn có ba triệu mà thôi, mặc dù có Hoa Anh Đào nhưng Hoàng Minh không có ý định sử dụng tiền của Thương hội. Dù sao Hoa Anh Đào còn phải cung cấp cho hơn một ngàn người trên đảo nữa.

- Sớm tìm cách kiếm tiền thôi!

Hoàng Minh nghĩ trong đầu như vậy. Hiện nay có rất nhiều việc làm hắn lo lắng. Thứ nhất là Quân Nhược Lan cùng Lệnh Hồ Xung chưa rõ tung tích. Thứ hai là vấn đề nợ nần cùng Hoàng Thất, nếu hắn đoán không nhầm, cha hắn ngày xưa bị hại dính dáng không ít tới Hoàng Thất đâu. Thứ ba là hướng đi của Thiên Sát sau này. Hoàng Minh thở dài một hơi, tựa ra ghế, nhắm mắt lại.

- Thiếu gia, tiểu đội trưởng trung đội 7 Son Vọng cầu kiến!

Một tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. 

- Ồ, cho vào đi!

Hoàng Minh mở mắt, lên tiếng.

- Vâng! 

Cửa chính mở ra, thân hình vạm vỡ của Sơn Vọng xuất hiện, chậm rãi đi vào.

- Thiếu gia!

Sơn Vọng hành lễ một chân chuẩn mực, sau đó đứng dậy.

- Có chuyện gì vậy?

Hoàng Minh hỏi.

- Thiếu gia, theo lệnh thiếu gia chúng ta đã đào xuống tới sáu mươi mét, thế nhưng đến đây không thể đào tiếp!

Không thể đào? Hoàng Minh kinh ngạc. 

- Vì sao? 

Sơn Vọng đáp!

- Bên dưới là kim loại, cực rắn!

- Kim loại??

Hoàng Minh nhíu mày. 

- Chính là nó, thiếu gia!

Sơn Vọng chỉ xuống hố, Hoàng Minh đã theo Sơn Vọng ra ngoài. Nhảy xuống dưới, Hoàng Minh bắt đầu quan sát. Như muốn cho Hoàng Minh thấy, Sơn Vọng lấy một cái cuốc chim bổ mạnh xuống. Keng, lực đạo của hắn rất mạnh, thế nhưng cái cuốc đã méo xệch đi, mẻ hết đầu cuốc. 

- Thật rắn chắc!

Hoàng Minh rờ rờ xuống bề mặt đen sì. Tai hắn vang lên tiếng thông báo.

- Tinh tinh, phát hiện Cực Binh Thiết.

.Cực Binh thiết.

Phẩm chất: Tuyệt hảo!

Cực Binh thiết tích tụ từ trăm ngàn năm dưới mặt đất, vô cùng rắn chắc khủng bố. Là tài liệu luyện kim cực tốt. Xác suất tạo ra thần binh tăng 15%.

- Thứ tốt! 

Hoàng Minh phấn khởi. Hay lắm, Diệp Mặc ơi Diệp Mặc, cảm ơn ngươi nhiều lắm!

Hoàng Minh thì thào hai tiếng, rồi ngẩng mặt lên cười ha ha.

Phương trời xa xăm, Một thanh niên mặc bộ áo bào màu trắng, nằm dài trên một chiếc võng bằng vật liệu gì đó, vô cùng mềm mại. 

- Ắt xì, ai nhắc tới ta vậy? 

Hắn xoa xoa mũi, lại nhắm mắt vào dưỡng thần. 

Hoàng Minh rất vui vẻ. Cực Binh thiết sao? Rất rắn chắc sao? Hoàng Minh nở một nụ cười quái dị. Tay hắn xuất hiện một vòng cổ. 

Kim Mang dây chuyền. 

Hoàng Minh gật đầu, khá lắm, để ta thử xem.

Hắn đưa dây chuyền chạm xuống mặt Cực Binh Thiết. Chiếc vòng như có ma lực. Toàn bộ Cực binh thiết cứ vậy nhũn ra, Hoàng Minh nhanh chóng thu vào ba lô. Phải nói Cực Binh thiết khá nặng, khá nhiều, thu một nửa ba lô của hắn đã đầy một phần ba ô rồi. 

- Mau chóng, đi gọi người của bên xưởng chế tạo lại. 

- Vâng! 

Sơn Vọng còn đang kinh ngạc đứng hình, một đám đen sì như vậy mà thiếu gia có thể thu đi bao nhiêu. 

Nghe Hoàng Minh sai, hắn ngay lập tức chạy đi, mất một lúc, người của Xưởng chế tạo đã tới. Đi đầu không ai khác là Kim Châu. Nàng tới, Hoàng Minh gật đầu, đoạn nói:

- Nhân lúc thứ này còn đang bị hòa tan, ngay lập tức chế tạo vũ khí cho các huynh đệ. 

- Vâng!

Kim Châu gật đầu, nàng chỉ huy đội ngũ đâu vào đấy rất chuyên nghiệp.

Hoàng Minh nhìn thấy mọi việc đã xong. Dưới lớp cực binh thiết lúc này, không ngờ là một dòng suối nhỏ. Màu vàng nhạt, chậm rãi chảy. Hoàng Minh cảm nhận được một vị nồng đậm linh khí hập vào mũi. Hắn lắp bắp.

- đây, đây không phải là linh mạch đấy chứ? 

Ngẩn ra một lúc, Hoàng Minh đưa tay chạm xuống dòng suối. Hắn chụm tay lại, vớt lên. Không ngờ những hạt nước màu vàng đó như có linh tính. Trơn trượt từ tay hắn rơi lại xuống suối. Thật kì diệu!

Bình luận

Truyện đang đọc