HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Hằng Vũ không nằm trong sự sắp xếp của cháu.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt đáp.

Lý Thành im lặng, không phải ông tức giận, ông chỉ đang quan tâm đứa cháu này thôi.

“Cháu đừng hành động theo cảm tính, giờ cháu đã là người nắm quyền rồi, tuần sau ông định tổ chức một buổi họp báo, chính thức công bố thân phận của cháu.”

“Ông nội, cháu không định công khai.” Lý Thế Nhiên trầm mặt.

“Không được, lần này cháu phải nghe lời ông, Lý thị là cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lý chúng ta, giờ cháu là người nắm quyền mới, ông phải giới thiệu với toàn bộ phóng viên truyền thông.”

“Trước giờ Lý thị luôn khiêm tốn, cháu không muốn lộ mặt ra ngoài.”

“Thế Nhiên, là cháu muốn thừa kế Lý thị, chứ không phải ông nội ép buộc cháu! Giờ ông vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị, cháu phải nghe theo ông.” Lý Thành cương quyết nói.

Một lúc sau, Lý Thế Nhiêu vẫn không đồng ý từ đầu đến cuối, anh xoay người đi ra ngoài.

Lý Thành nghiêm mặt, cực kỳ tức giận, đành phải đi xuống dạo vườn hoa một lát.

Một tiếng sau, người giúp việc vội vàng tới gõ cửa: “Cậu chủ, mợ chủ, lúc nãy ông cụ đi dạo trong vườn hoa, nhưng đến giờ vẫn chưa quay về, chúng tôi cũng không tìm ông ấy.”

Hứa Như trầm mặt, lúc nãy khi Lý Thế Nhiên quay về, sắc mặt anh rất ảm đạm, chẳng lẽ anh cãi nhau với ông nội ư?

Nhưng sao ông nội…

Lý Thế Nhiên đang ở trong phòng tắm, nên cô xuống vườn hoa tìm trước, cô hỏi người giúp việc rồi cầm đèn pin đi tìm, cô cứ đi như thế, thấm thoát đã ra sau một sườn núi.

Nơi này không có đèn đường, gió đêm thổi vù vù, Hứa Như không khỏi run lên.

“Ôi chao!”

Lúc này bỗng vang lên một giọng nói, là tiếng ông nội.

Hứa Như lần theo nơi phát ra tiếng, tìm được Lý Thành ở lối vào khu rừng phía sau ngọn núi.

Ông bị té ngồi bệt xuống đất, vẫn còn giận dỗi chưa tiêu tan.

“Ông nội, ông không sao chứ?” Hứa Như lo lắng hỏi.

“Không sao, vẫn là cháu có hiếu với ông, còn thằng cháu kia của ông chỉ biết gây sự với ông thôi.” Lý Thành tức giận nói.

Hứa Như dìu Lý Thành từ từ đứng dậy, mở miệng nói: “Thế Nhiên cũng rất lo lắng cho ông đó.”

“Cháu đừng nhắc đến thằng nhóc đó nữa, ông chỉ yêu cầu chút chuyện, mà nó cũng không làm được, nó muốn ông tức chết mà! Giờ không dễ gì nó mới kế thừa Lý thị, ông cũng vì củng cố địa vị cho nó mới công khai, như vậy sau này nó mới có thể sử dụng đầy đủ các nguồn giao thiệp, và tài nguyên của ông ở Nam Thành.” Lý Thành nói với ý tứ sâu xa.

Hứa Như hiểu lời ông, nhưng lúc trước Lý Thế Nhiên mang thân phận bác sĩ, đã thu hút rất nhiều fan rồi, nếu lần này lại công khai anh là tổng giám đốc Lý thị, chỉ sợ fan của anh sẽ càng điên cuồng hơn.

“Ông nội, cháu không hiểu chuyện trên thương trường, nhưng nếu thật sự tốt cho anh ấy, cháu có thể thử khuyên anh một chút.”

Cô cũng không hy vọng giữa Lý Thành và Lý Thế Nhiên có khoảng cách.

“Thật ư?” Lý Thành kích động.

Hứa Như cười nhạt: “Cháu sẽ thử ạ.”

Hai người quay về nhà chính, người giúp việc thấy Lý Thành đã quay về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Lý Thế Nhiên cũng đi xuống lầu, vẻ mặt vẫn còn lo lắng: “Ông nội, trời đã khuya lắm rồi ông đừng đi ra ngoài nữa.”

“Hừ!” Lý Thành kiêu ngạo quay đầu qua một bên, không để ý đến anh, chỉ lo nói chuyện với Hứa Như.

Hứa Như không khỏi bật cười, nhưng tầm mắt bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của Lý Thế Nhiên, thì cúi đầu ngay.

Cô đưa Lý Thành về phòng, vừa bước ra ngoài, đã thấy Lý Thế Nhiên đứng ngay cửa rồi.

Cánh tay dài ôm vòng eo thon thả của cô, anh đẩy cô vào vách tường, nhốt cô không có chỗ trốn.

“Em nói chuyện gì với ông nội thế?” Anh híp mắt hỏi.

“Chỉ nói mấy chuyện liên quan đến anh thôi, thật ra ông nội là muốn tốt cho anh.”

“Em làm thuyết khách cho ông à, giờ ai mới là chồng em đây? Hửm?” Giọng điệu Lý Thế Nhiên trở nên bất mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc