Hứa Như lo lắng xụ mặt xuống, lúc này mới nhớ ra Lý Thế Nhiên đã hai ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi rồi.
“Vậy chúng ta về nhà, không về bệnh viện nữa!” Hứa Như chủ động quyết giúp anh.
Khóe môi của Lý Thế Nhiên hơi cong lên, cực kỳ vừa ý.
Nhà của nhà họ Lý, sáng sớm nay Hứa Như đã đem hành lý của mình chuyển qua đây, bây giờ người làm đã thu dọn xong rồi, hoàn toàn không cần cô nhọc lòng.
Mà Lý Thế Nhiên vừa về đã lên phòng, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ, hiển nhiên là anh đã rất mệt mỏi.
Hứa Như dặn người làm không cần làm ồn đến anh, tự mình đi xuống phòng bếp.
Nhà họ Lý có người phụ trách một ngày ba bữa ăn, nhưng Hứa Như không quen được chăm sóc như vậy, cứ nhất quyết muốn giúp làm cái gì đó.
Nhìn thấy người làm đang nấu cơm. Hứa Như chủ động vào giúp.
Sống ở đây mấy ngày rồi, cô phần lớn cũng biết được khẩu vị của Lý Thế Nhiên và Lý Thành, đều thích ăn thanh đạm, cô cũng có thể làm mấy món đơn giản được.
“Mợ chủ, người đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi làm là được rồi.” Người làm đâu dám để mợ chủ xuống bếp, mấy thứ này đều là việc của người làm.
Hứa Như lại rất kiên trì, hơn nữa cô tan làm cũng không việc gì, xuống bếp cũng không có gì cả.
Người làm lại không dám đối nghịch với Hứa Như, nhưng người làm cũng căng thẳng canh trừng.
Hai tiếng sau, Hứa Như vừa ý với món mình nấu ra, chỉ là đã muộn rồi, vẫn không thấy bóng dáng của ông nội đâu.
Hỏi quản gia mới biết Lý Thành bình thường đều ở nước C, tuần trước chỉ trở về vài ngày, hôm qua đã trở về rồi.
Nghĩ đến Lý Thành không còn ở đây thì Hứa Như cũng không tù túng như vậy nữa.
Ít nhất ở chỗ này, cô cũng không cần cùng Lý Thế Nhiên diễn cảnh vợ chồng tình thâm nữa.
Mãi đến mười giờ tối Lý Thế Nhiên mới tỉnh lại, tắm rửa xong thì xuống lầu, Hứa Như đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, vừa nói chuyện điện thoại với Lưu Thanh.
“Nam chính này quá xấu rồi, tớ thấy nam hai đẹp trai hơn, trời ơi, nhìn anh ấy kìa… đang phóng điện.” Hứa Như trên mặt đầy vẻ mê đắm.
“Không phải, nam hai không tốt, tớ vẫn thích nam chính hơn, kiểu bá đạo lạnh lùng ấy.” Lưu Thanh phản bác cô.
Hứa Như hừ lạnh: “Xấu như ma, tớ không thích.”
Hai người đang hăng say bàn luận nam diễn viên khiến Lý Thế Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn trên tivi đang chiếu bộ phim thanh xuân thần tượng, sắc mặt không tự chủ liền sầm xuống.
Nam chính nam phụ, có đẹp hơn anh không?
Tivi đột nhiên bị tắt, Hứa Như thấy mông lung, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang mặc đồ ở nhà thì lập tức tắt điện thoại, có chút không tự nhiên.
Anh vừa rồi chắc không nghe thấy cô cùng Lưu Thanh nói chuyện điện thoại đâu nhỉ?
“… Xuống từ bao giờ thế.” Hứa Như căng thẳng nhìn anh, ánh mắt trốn tránh.
“Năm phút trước.” Lý Thế Nhiên híp mắt nhàn nhạt nói.
Hứa Như hơi bối rối, thế không phải đã nghe thấy hết những gì cô nói với Lưu Thanh rồi sao?
“Đói không, chúng ta ăn cơm đi.” Hứa Như rất nhanh xỏ dép vào, chủ động chuyển chủ đề.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vẫn không đổi, lạnh nhạt đi qua đó ngồi.
Nhìn thấy món ăn trên bàn, nhìn một cái cũng biết không phải người làm nấu rồi.
Là Hứa Như sao?
Anh ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt của cô, Hứa Như mở miệng: “Lý Thế Nhiên, tôi cảm thấy tôi không thể ở đây ăn không uống không được cho nên sau này để tôi nấu cơm đi!”
Lý Thế Nhiên hơi nhíu mày, không có nói chuyện, Hứa Như không biết anh có đồng ý hay không đồng ý, nên có chút ngượng ngập.
Thế nhưng Lý Thế Nhiên thật sự im lặng trong cả bữa cơm, có chút đáng sợ!
Lẽ nào là cô nấu không hợp khẩu vị?
Cũng phải, bình thường người làm nấu đồ ăn mặc dù thanh đạm, nhưng đều rất tinh tế, mà cô nấu đều những món bình thường, bề ngoài có chút xấu.
“Lý Thế Nhiên, nếu không thích thì đừng ăn nữa.” Nghĩ đến điều này, Hứa Như có chút lạc lõng mở miệng, đứng dậy thu dọn bát đũa.a