Gương mặt Tần Nhi trắng bệch, không cam lòng chạy tới nắm lấy cánh tay của Kỳ Chiến: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến em, năm đó là Trần Minh Thành chỉ điểm, chuyện thật sự không liên quan đến em…”
Kỳ Chiến dừng chân, đôi mắt đen láy híp lại, lạnh lùng nhìn về phía Tần Nhi: “Trần Minh Thành à?”
Tần Nhi nặng nề gật đầu: “Là anh ta.”
“Tần Nhi, cô biết hậu quả lừa tôi thế nào đấy.” Đôi mắt lạnh lùng, tối tăm của Kỳ Chiến nheo lại.
Tần Nhi cắn môi, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn khẽ nói: “Em làm sao dám lừa anh.”
…
Ngày hôm sau, Hứa Như qua trường đại học Nam Thành để xác nhận tin tức. Lúc cô rời đi đang muốn gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, nhưng vừa xuống cầu thang đã bị người ta đột nhiên nắm lấy vai, bị kéo về phía phòng học cuối hành lang.
“Anh là ai?!” Vẻ mặt Hứa Như trắng bệch. Người khống chế cô rõ ràng có bản lĩnh nhất định, cô giãy giụa nhưng trước sau vẫn không thoát ra được.
Cánh cửa bị mở ra, lọt vào tầm mắt của cô là bóng dáng không xa lạ gì, đó là chủ nhiệm Tần Di!
“Hứa Như, uất ức cho cô rồi.”
Hứa Như trừng mắt nhìn bà ta. Năm năm trước và ngày hôm qua, cũng vẫn chính là người phụ nữ này nhằm vào cô!
“Tại sao bà phải làm như vậy chứ?” Hứa Như bị người phía sau đẩy ra, lảo đảo vài bước ngã nhào trên đất.
Vừa rồi, tay của cô đã bị trói nên lúc này không có cách nào nhúc nhích được.
Tần Di mỉm cười, ngồi xổm xuống và nắm lấy cằm của Hứa Như: “Tôi cũng chỉ bị người mua chuộc thôi, cô nói xem?”
“Tần Nhi?”
“Thông minh. Tôi làm giúp cô ta nhiều chuyện như vậy, bây giờ cô cắn ngược lại tôi một cái, Hứa Như, cô nói tôi nên làm gì đây?” Tần Di nheo mắt, trong mắt đầy vẻ căm hận.
“Nếu bà vi phạm pháp luật thì nên nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
“Tôi à? Tôi chỉ là một kẻ chết thay, nhưng tôi không cam lòng khi tiền đồ của tôi lại bị cô phá hỏng như vậy!” Tần Di nói với vẻ thâm độc, lòng bàn tay nắm chặt lấy cổ của Hứa Như.
Hứa Như đau đến mức sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng không có cách nào chống lại.
“Bà thả tôi ra, người hại bà là Tần Nhi…”
Tần Nhi.
Tần Di biến sắc. Khi thấy Hứa Như dường như sắp ngất đi, bà ta mới nới lỏng lực tay.
“Nếu không phải tại cô trở về sau năm năm đòi biện hộ, căn bản đã không xảy ra chuyện!”
“Chuyện của các người sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần thôi. Bà nên đi tố cáo Tần Nhi, như vậy có lẽ sẽ bảo vệ được bản thân!” Hứa Như tỉnh táo nói.
Cô đại khái đã hiểu rõ ý của Tần Di. Năm năm trước, chuyện luận văn của cô bị đổi là do Tần Nhi chỉ điểm, nhưng bây giờ lại để cho Tần Di một mình gánh tội.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô mới là người bị hại kia.
Tần Di cắn chặt môi. Nếu có thể làm như vậy, bà ta cũng không đến mức tuyệt vọng như bây giờ.
“Nếu tôi muốn cô đứng ra, làm chứng chống lại cô ta thì sao?” Tần Di trầm giọng nói.
“Bà có đầy đủ chứng cứ à?” Hứa Như ngước mắt.
Tần Di lắc đầu. Bây giờ tất cả chứng cứ đều chống lại bà ta. Tần Nhi là người đứng sau lưng, từ trước đến nay cô ta đều chưa từng đứng ra.
“Vì sao bà phải cùng cô ta tính kế hãm hại tôi?”
“Tôi không biết nguyên nhân. Năm đó tôi thiếu tiền, nhà họ Tần có thể cho tôi một khoản tiền lớn nên tôi chỉ có thể đồng ý.”
“Cho nên hôm qua bà không cho tôi thông qua biện hộ, cũng là do Tần Nhi chỉ điểm à?” Hứa Như lạnh giọng hỏi.
Tần Di ngây người một lát mới chậm rãi gật đầu.
Nếu để cho Hứa Như thông qua biện hộ, bà ta vẫn sẽ bị tố cáo.
“Tôi không giúp bà được.”
“Hứa Như, vậy tôi cũng chỉ có thể lợi dụng cô uy hiếp Lý Thế Nhiên.”
Tần Di nói dứt lời bèn dặn dò người đàn ông trói Hứa Như lên trên ghế, tìm điện thoại của Hứa Như để gọi cho Lý Thế Nhiên.
Danh bạ điện thoại của Hứa Như đều ghi rõ tên họ, Tần Di rất dễ dàng tìm được số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Lý Thế Nhiên gần như lập tức biết được đó không phải là Hứa Như.
“Ai?”
“Tôi là Tần Di, cậu và Hứa Như có quan hệ thế nào?” Tần Di cũng không xác định được quan hệ của Lý Thế Nhiên và Hứa Như.
Chỉ sau hôm qua, người sáng suốt đều nhìn ra được Lý Thế Nhiên trước sau vẫn bảo vệ Hứa Như, bởi vậy bà ta mới đoán được quan hệ của hai người không đơn giản.
Lấy thế lực của Lý Thế Nhiên bây giờ, nếu có thể giúp bà ta thoát tội thì không thể tốt hơn.
“Tôi là chồng cô ấy.” Lý Thế Nhiên không che giấu.
Tần Di ngẩn người, bà ta hoàn toàn không ngờ tới điều này.
Lý Thế Nhiên thế mà lại kết hôn.
“Ngài Lý, tôi cần ngài giúp đỡ.”
“Vợ tôi đang ở đâu?” Giọng Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lùng.
“Chỉ cần ngài hứa giúp tôi thoát tội, Hứa Như sẽ rất an toàn.”
“Cô ấy đang ở đâu?” Lý Thế Nhiên không trả lời Tần Di mà hỏi lại lần nữa.
Giọng anh rất khiếp người, Tần Di bị dọa đến mức gần như không cầm nổi điện thoại.
“Ngài Lý, mong ngài hãy giúp tôi. Chuyện Hứa Như bị vu oan đều là Tần Nhi động tay động chân, không liên quan đến tôi.”
“Tôi muốn đón vợ tôi về trước. Về chuyện bà nói, nếu là thật thì tôi sẽ không bỏ qua cho Tần Nhi.”
Tần Di hơi do dự. Nếu để cho Lý Thế Nhiên đưa đi Hứa Như, bà ta lại vào Cục cảnh sát thì có lẽ sẽ không đi ra dễ như vậy được.
Bây giờ Tần Nhi trình chứng cứ là muốn đẩy hết trách nhiệm cho bà ta.
“Ngài Lý, ngài hứa với tôi đã.” Giọng điệu Tần Di hơi khẩn cầu.
Bà ta không còn đường nào để đi mới làm như vậy.
“Địa chỉ.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên càng thêm lạnh lùng.
Tần Di dừng lại một lát, khẽ cắn môi nhưng vẫn nói ra vị trí phòng học.
Hứa Như nhìn bà ta, lòng bàn tay dần dần siết chặt.
“Hứa Như, không ngờ cô lại là bà Lý. Anh ta sẽ giúp tôi, đúng không?” Tần Di khẩn trương hỏi.
“Chủ nhiệm, bà không thoát được tội trong chuyện này đâu. Mặc dù Tần Nhi là người đứng phía sau sai khiến, nhưng bà giúp cô ta làm việc, thông đồng làm bậy…”
“Tôi không có! Tôi chỉ lấy tiền làm việc, tôi không hề có động cơ.” Tần Di giải thích.
“Quan hệ giữa bà và nhà họ Tần vốn không đơn giản.” Hứa Như khẽ nói một tiếng.
“Đúng, tôi và Tần Nhi là họ hàng, nhưng tôi thật sự chỉ vì tiền.”
“Rốt cuộc bà làm sao ngồi được vào vị trí chủ nhiệm này vậy.”
Hứa Như khẽ nhíu mày. Cô chưa từng điều tra về Tần Di, nhưng lúc này cô rất nghi ngờ chuyện bà ta có thể tiến vào trường đại học Nam Thành, thậm chí làm tới chức vụ như vậy.
Phẩm chất của bà ta căn bản không có cách nào đảm nhiệm được chức vụ này.
Tần Di nghe vậy thì trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, không trả lời.
Hứa Như bắt được cảm xúc của bà ta, môi anh đào chậm rãi cong lên.
“Là nhà họ Tần ở phía sau đưa bà lên.” Hứa Như nói chắc chắn.
“Cô đừng nói lung tung!” Tần Di ngắt lời cô.
“Tôi có nói lung tung hay không, điều tra sẽ rõ thôi.”
“Cô!” Tần Di đi tới và bịt chặt miệng của Hứa Như miệng, lời cô nói làm cho bà ta càng lúc càng khủng hoảng.
“Cô không điều tra ra được gì đâu!” Tần Di đã có phần không khống chế được cảm xúc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, vệ sĩ vốn canh giữ ở bên ngoài ngăn cản Lý Thế Nhiên, lại bị anh dễ dàng đẩy ra mà không hề tốn sức.
Lý Thế Nhiên đi vào phòng học, thấy Tần Di vẫn còn đang bịt chặt miệng của Hứa Như thì lạnh lùng nheo mắt, giơ tay nắm lấy áo của Tần Di và ném mạnh sang bên.
Hứa Như bị nghẹt thở đến mức má đỏ bừng, trong chớp mắt nhìn thấy Lý Thế Nhiên, viền mắt cô cũng ướt.
“Lý Thế Nhiên…” Hứa Như khẽ thì thầm, theo bản năng ôm lấy anh.
Tần Di chống tay vào bức tường đứng lên, lạnh lùng nhìn hai người: “Lý Thế Nhiên, tôi không tổn thương tới cô ta, tôi chỉ hy vọng cậu có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.”
“Năm năm trước, có phải là bà đã tráo đổi luận văn của vợ tôi không?” Lý Thế Nhiên nheo mắt, nhìn Tần Di.
Tần Di run rẩy: “Đúng.”
“Vậy bà có tư cách gì nói mình là trong sạch chứ?”