CHƯƠNG 503
Bà bấm điện thoại gọi trợ lý: “Điều tra thêm tình huống gần nhất của Lý Thành.”
Nhà họ Lý.
Lúc Lý Thế Nhiên quay về, Lý Tú Tú và Tống Dự ở phòng khách, vẻ mặt bực bội.
“Anh, anh về rồi.” Lý Tú Tú chu cái miệng nhỏ lên.
“Ông nội vẫn không thể xuất viện.”
Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: “Là ai phê chuẩn?”
“Là ông nội tự mình xuất viện, ông gọi cho viện trưởng.” Tống Dự đi đến.
“Ông nội đang giận anh, ông ấy hẳn là không muốn gặp lại anh.”
“Anh, anh lại cãi nhau với ông nội rồi sao?”
“Lý Hằng muốn ra tay với ông nội, nhưng ông nội lại hoài nghỉ Hứa Như.” Mộc Vũ Thần trầm giọng nói.
“Tối hôm qua Hứa Như cũng ở đó?”Tống Dự hỏi.
“Ừ, cô ấy ngăn cản Lý Hằng.”
“Quan hệ giữa ông nội và Hứa Như vẫn luôn tốt, sao có thể hoài nghi Hứa Như?”
“Liên quan đến anh”
Lý Tú Tú và Tống Dự hai mắt nhìn nhau, giống như là xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết.
“Ông nội không chịu uống thuốc, cũng không chịu mở cửa cho người hầu đưa cơm, tự khóa mình lại.” Lý Tú Tú nói.
Cho nên cô ấy mới không thể không gọi anh trai về.
“Chờ ông ấy đói bụng sẽ mở cửa” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.
Lý Tú Tú và Tống Dự: “…
“Em sợ cơ thể ông nội không nhịn được.”
“Đưa chìa khóa cho tôi.” Một lúc sau, Lý Thế Nhiên gọi quản gia.
Lý Thành ngồi ở ban công, bên cạnh có một chai rượu trắng lớn cùng với một hộp thuốc.
Lúc Lý Thế Nhiên đi vào, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
“Ông già, ông có phải là không muốn sống nữa phải không!” Lý Thế Nhiên nổi giận, đi qua cướp lấy ly rượu trên tay Lý Thành.
Hãy say hi để bắt đầu hành trình lãng mạn của bạn!
Lý Thành nhìn cháu trai, hừ một tiếng, đưa tay đoạt lại ly rượu.
Lý Thế Nhiên trực tiếp vứt vào thùng rác.
Lý Thành xoay người, dứt khoác cầm cả bình rượu lên uống.
Lúc này, Lý Thế Nhiên trực tiếp đập nát bình rượu.
“Ông nội, nếu như ông say rượu chết, sẽ không có ai làm đám tang cho ông.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Cháu…” Lý Thành nghẹn lại.
Cũng chỉ có Lý Thế Nhiên dám nói chuyện với Lý Thành như vậy.
“Không uống nữa.” Lý Thành bực bội nói.
“Ông nội, ông giận cháu, không cần phải gây khó dễ cho cơ thể của mình.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Đó là đương nhiên, ta còn muốn sống lâu một chút!”
“Vậy theo cháu đi ăn cơm.”