HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Bỏ xuống.” Một câu lệnh mệnh của Lý Thế Nhiên khiến Hứa Như không dám di chuyển.

Cô ngường ngập ngồi xuống, có một sự tủi thân.

Loại cảm xúc đến rất bất ngờ khiến cô không biết gì.

“Loại việc như xuống bếp ăn xơm sau này để người làm làm, là Bà Lý, không cần vất vả như vậy.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Hứa Như nhíu mày, vừa muốn phản bác thì điện thoại của Lý Thế Nhiên lại đổ chuông, hình như là chuyện rất gấp, lông mày của anh cũng nhíu chặt lại.

Nghe xong cuộc điện đó, Lý Thế Nhiên cũng không ăn cơm nữa, quay người đi lên lầu.

Không lâu sau, Lý Thế Nhiên thay một bộ quần áo khác đi xuống, thấy Hứa Như đang thu dọn, anh bước đến ôm cô vào lòng.

“Tôi phải đến bệnh viện, đêm nay không chắc có thể về, cố gắng nghỉ ngơi, mấy việc này giao cho người làm, biết chưa?”

Hứa Như ngừng lại, ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh ra ngoài rồi thì quay lại, mới phát hiện Lý Thế Nhiên vậy mà đã ăn hết chỗ thức ăn rồi.

Cô không giấu được nụ cười.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng sấm sét vang lên, không lâu sau sẽ mưa to.

Hứa Như cầm ô chạy ra ngoài thì Lý Thế Nhiên đã lái xe rời đi rồi.

Bệnh viện nhân dân.

Lý Thế Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Hạ Hạ lập tức rút kim tiêm ra chạy đến, gấp gáp ôm lấy Lý Thế Nhiên.

“Bác sĩ Lý, có sấm sét, tôi rất sợ.” Cô ta khóc.

Dưới đáy mắt của Lý Thế Nhiên là sự bất mãn, đẩy cô ta ra, nghiêm túc nói: “Bây giờ không phải trẻ con.”

“Thế nhưng, tôi rất sợ! Tôi vừa làm phẫu thuật, có bị kích thích không?”

“Không yếu đuối như vậy đâu, đi lên, nằm xuống.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng ra lệnh, phân phó y tá tiêm cho cô ta.

Ánh mắt của cô ta chỉ nhìn Lý Thế Nhiên.

“Cô Diệp, đừng động đậy, nếu không vết tiêm sẽ bị viêm.” Y tá nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Bởi vì Diệp Hạ Hạ mang thân phận thiên kim tiểu thư, mọi người đều cẩn thận chăm sóc cô ta.

Nhưng cô gái này cứ luôn gây chuyện.

“Bác sĩ Lý, đêm nay ở cùng tôi được không?” Diệp Hạ Hạ dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Lý Thế Nhiên.

Sắc mặt của Lý Thế Nhiên trầm xuống, cầm thấy hồ sơ bệnh án của Diệp Hạ Hạ, cau mày.

“Đêm nay tôi phải trực ban.” Anh lạnh lùng nói.

Thật ra anh trước nay đều không cần trực ban, nhưng bởi vì Diệp Hạ Hạ, viện trưởng không thể không yêu cầu như vậy.

“Bác sĩ Lý, tôi thật sự rất sợ, có biết không, tôi luôn rất sợ sấm chớp, tôi sợ đêm nay tôi không ngủ được…” Diệp Hạ Hạ đáng thương nói.

“Đừng nói mấy lời kiểu đó, Diệp Hạ Hạ, sức chịu đựng của tôi có giới hạn.”

“Vậy đừng đi, tôi bảo đảm không nói linh tinh nữa!” Diệp Hạ Hạ bảo đảm nói.

“Tôi ở văn phòng sát vách, có chuyện gì thì nhấn chuông.”

“Không được, không được đi, phải ở đây cùng tôi!” Diệp Hạ Hạ nháo sự, muốn Lý Thế Nhiên phải ở lại.

Lý Thế Nhiên không có nghe, đôi chân dài đã bước ra cửa rồi.

Chỉ là vừa bước vào văn phòng, Diệp Hạ Hạ đã ngồi xe lăn đi vào, y tá ở bên cạnh giúp cô ta cầm chai nước biển.

“Bác sĩ Lý, không có ai ở bên cạnh, tôi thật sự thấy không ổn.” Vẻ mặt của Diệp Hạ Hạ sắp khóc đến nơi.

“Tôi thấy bây giờ cô rất có tinh thần, hồi phục không tệ, tuần sau có thể ra viện rồi.” Lý Thế Nhiên mặt không cảm xúc nói.

Diệp Hạ Hạ tức giận, cô ta định ở lại bệnh viện nửa tháng hoặc một tháng, đâu thể nhanh như vậy đã xuất viện.

Xuất viện… thì sẽ không được gặp Lý Thế Nhiên nữa.

Cũng chỉ có lúc này, cô ta mới có thể thân cận anh.

“Tôi không đồng ý, ba tôi cũng sẽ không đồng ý, viện trưởng cũng sẽ không đồng ý.” Diệp Hạ Hạ lớn tiếng phản bác.

Lý Thế Nhiên ngồi trên ghế, không để ý cô ta, chuyên tâm nghiên cứu hồ sơ bệnh án.

Diệp Hạ Hạ không có mở miệng, cứ như vậy yên lặng nhìn Lý Thế Nhiên, chỉ là dần dần, đầu của cô ta rất đau, ngất đi trước mặt Lý Thế Nhiên.

Các nhân viên y tế rất nhanh tiến vào, Lý Thế Nhiên cau mày, kiểm tra một lượt thuốc mà Diệp Hạ Hạ đã dùng, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Có người tự ý thay đổi đơn thuốc của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc