HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Xem ra, tình cảm giữa cô và Lý Thế Nhiên rất hòa thuận.” Lời nói của Kỳ Chiến mang theo mấy phần châm chọc.

Tất nhiên Hứa Như nghe hiểu.

“Ở trong lòng tôi, Tống Mỹ mãi mãi là mẹ của tôi, còn bà Kỳ, có lẽ tôi cần thêm một chút thời gian để tiếp nhận.” Hứa Như lạnh nhạt nói.

Ít nhất bây giờ, cô vẫn không biết phải đối mặt với Lâm Vy thế nào.

“Nếu như cần lời khuyên, lúc nào tôi cũng có thể đến.” Giọng điệu của Kỳ Chiến dịu dàng hơn.

“Cảm ơn anh, Kỳ Chiến.”

Đối với Kỳ Chiến, từ trước đến giờ cô chưa từng có quá nhiều tình cảm.

Nhưng anh ta đã giúp đỡ cô nhiều lần, cô vẫn nhỡ rõ.

Khi Kỳ Chiến rời đi, đúng lúc Lý Thế Nhiên trở về.

Hai người gặp nhau ở ngay cửa thang máy.

“Tổng giám đốc Kỳ đến tìm vợ của tôi sao?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên trầm lạnh.

“Ừ, chắc hẳn anh cũng biết thân phận của cô ấy, cô ấy là người nhà của tôi.”

“Cô ấy đồng ý?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đồng ý, Lý Thế Nhiên, cô ấy là người của nhà họ Kỳ chúng tôi.” Trong lời nói của Kỳ Chiến mang theo hàm ý cảnh cáo.

Lý Thế Nhiên thản nhiên, lạnh nhạt nói: “Cô ấy là vợ của tôi, Kỳ Chiến, anh hãy nhớ kỹ điều đó.”

Về đến nhà, Hứa Như đang nấu cơm trong phòng bếp.

Sau khi từ chức cô thường xuyên xuống bếp, dần dần cũng đã tiến bộ rất nhiều.

“Hôm nay anh về sớm vậy?” Hứa Như bất ngờ nhìn anh.

Bình thường giờ tan làm của Lý Thế Nhiên khá là muộn, vì vậy cô cũng tối mới nấu cơm.

“Ừm, muốn trở về nhìn thấy em sớm hơn một chút.” Lý Thế Nhiên ôm cô, đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, lưu luyến nói.

Hứa Như mỉm cười: “Ngày nào cũng gặp mặt rồi.”

“Vẫn chưa đủ.”

Anh quay mặt cô lại, hôn xuống, lại đẩy cô lên cạnh tường, càng hôn càng sâu.

Từ trước đến giờ Hứa Như đều không chống lại được, nhưng canh cô nấu sắp bị lăn ra rồi, cô chỉ có thể đẩy Lý Thế Nhiên ra.

Trên mặt người nào đó rất bất mãn.

“Anh đừng quấy rầy em, ra ngoài được không?” Những nụ hôn dày đặc rơi xuống gáy cô, cứ tiếp tục như vậy cô nấu cơm như thế nào?

“Anh làm cho, em đi nghỉ ngơi đi.”

“Em sắp làm xong rồi, anh cũng không cần góp thêm phiền toái cho em!” Hứa Như tỏ vẻ nghiêm túc, rất oai phong.

Lý Thế Nhiên cưng chiều mà bóp mũi nhỏ của cô, cũng tùy theo cô.

Trong phòng khách, điện thoại di động của anh vang lên, là Cao Bân gọi đến.

“Tổng giám đốc Lý, liên quan đến chuyện nhà họ Lâm, tôi đã điều tra ra rồi, đã gửi đến hòm thư của ngài.”

Lý Thế Nhiên đến phòng làm việc xem email, đôi mắt đen nhánh dần dần trầm xuống.

“Tiếp tục quan sát kỹ càng bên phía nhà họ Lâm, có động tĩnh gì lập tức báo cho tôi.”

“Tôi biết rồi.”



Cách thời gian thi nghiên cứu còn hai tháng, Hứa Như vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị thi cử, buổi tối Lý Thế Nhiên cũng cố gắng về sớm dạy thêm cho cô.

Cơ bản của cô không tệ, nhưng dù sao cũng rời trường học sắp bốn năm rồi, rất nhiều kiến thức đều phải học lại lần nữa.

Buổi tối, cô nhận được điện thoại của Tô Khinh, gần đây Dược Phẩm Thiên Nhất và Lý Thị đang hợp tác, ngày mai cô ta trở về Nam Thành, muốn hẹn gặp Hứa Như.

Ở nhà nhiều ngày như vậy, Hứa Như cũng muốn thả lỏng nên đồng ý, hai người hẹn ở cửa hàng tại trung tâm thành phố.

Bây giờ Dược Phẩm Thiên Nhất gần như hoàn toàn tách khỏi hoạt động của Lý Thị, phát triển ở nước A rất suôn sẻ.

Nhưng mà, đằng sau điều này tất nhiên không thể thiếu tiền vốn Lý Thị đầu tư.

“Cô trở về rồi, Lê Nhan Vinh biết không?” Hứa Như lo lắng hỏi.

“Tôi lén trở về, nhưng mà ngày mai phải đi Lý Thị, e là không tránh anh ấy được.”

“Tổng giám đốc Hướng cũng đến sao?”

Tô Khinh lắc đầu: “Gần đây anh ta thường xuyên đi công tác tại nước B, cũng không biết đang làm gì, còn muốn tôi trở về một mình.”

“Nước B?”

Lưu Thanh cũng ở nước B.

Chắc chắn Hướng Hoằng không phải là vì liên quan đến Lưu Thanh, Hứa Như nghĩ.

“Sẽ không phải Tổng giám đốc Hướng đi yêu đương chứ?” Đột nhiên Tô Khinh nói.

Hứa Như sững sờ, sắc mặt thay đổi.

“Trước đây cô làm việc ở Thiên Nhất nhiều năm như vậy, biết không ít chuyện về Hướng Hoằng sao? Tôi từng nghe Lê Nhan Vinh nói, Hướng Hoằng đã có người phụ nữ mình yêu, có phải là người của Dược Phẩm Thiên Nhất không?”

Hứa Như mím môi, chậm rãi gật đầu.

“Cô cảm thấy, Tổng giám đốc Hướng vội vàng yêu đương à?”

Tô Khinh khẳng định gật đầu: “Nếu không sao anh ta cứ đi đến nước B, nơi đó lại không kinh doanh gì.”

“Vì thế, người phụ nữ kia là ai?”

“Là một người bạn thân của tôi, nhưng cô ấy kết hôn rồi, tôi hi vọng Hướng Hoằng đừng quấy rầy cô ấy.” Hứa Như thất vọng nói.

Nhưng hiện thực lại không phải như vậy.

“Cái gì? Kết hôn? Cái tên Hướng Hoằng kia muốn tìm đường chết à?” Sắc mặt Tô Khinh lạnh xuống: “Trước kia anh ta cũng gạt bỏ vợ chưa cưới của mình mà trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, bây giờ thì hay rồi, người phụ nữ mình thích đã kết hôn, cũng là báo ứng.”

“Hôn ước đó của anh ta không thể hủy bỏ sao?”

“Đương nhiên không thể, hôn ước từ bé, không phải bản thân Hướng Hoằng có thể quyết định, những người như chúng tôi, không có ai có thể kết hôn tự do, đây cũng là nỗi buồn của chúng tôi.” Tô Khinh cảm khái nói.

Mà cô ta đã sớm tiếp nhận sự thật này rồi.

Chỉ là, thỉnh thoảng cũng muốn chống cự một chút, nhưng kết quả cũng chỉ là càng khiến cho mọi người bực bội hơn.

Hứa Như im lặng, có đồng tình với Tô Khinh, nhưng cũng không cách nào giúp được.

Nhìn tình cảm giữa cô ta và Lê Nhan Vinh, chỉ sợ ngăn cách trong đó cũng chỉ có chính bọn họ mới có thể vượt qua được.

“Cô cũng phải cố gắng lên, đừng từ bỏ.” Hứa Như an ủi.

“Tôi đã sớm coi nhẹ chuyện này rồi, tôi và anh ấy không có tương lai.” Tô Khinh nặng nề nói.

Kết quả của cô ta và Lê Nhan Vinh, đã định từ sớm rồi.

Trở lại nhà họ Lý, Hứa Như gửi tin nhắn messenger cho Lưu Thanh.

Trong khoảng thời gian này hai cô vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ là chưa bao giờ nói về Hướng Hoằng.

Nghĩ đến lời nói của Tô Khinh ngày hôm nay, Hứa Như hơi lo lắng.

Không lâu sau Lưu Thanh gọi điện thoại đến.

“Như, tớ không muốn lừa dối cậu, gần đây tớ gặp mặt Hướng Hoằng.”

“Các cậu…”

“Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường, tớ vẫn luôn biết thân phận của mình.”

“Thanh, cậu hối hận không?” Hứa Như hỏi cô ấy.

Lưu Thanh im lặng.

Hứa Như và cô ấy quen biết nhiều năm, rất nhanh đã hiểu rõ tâm trạng của cô ấy.

“Vẫn còn kịp, nhưng đừng làm tổn thương người khác.” Hứa Như đau lòng nói.

“Tớ biết rồi, cậu chuẩn bị thi cử cho tốt, không cần lo lắng cho tớ, chờ cậu thi xong nhất định phải đến tìm tớ đi chơi, biết không?”

“Biết rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ quấn lấy cậu.”

“Đến đi đến đi!”

Hai người nói chuyện một lát, Hứa Như lại tiếp tục học tập.

Chỉ là gần đây khi ôn tập, đã tạo ra thói quen mỗi ngày đều xem tin tức.

Tin đầu “Cô chủ Tần Nhi của nhà họ Tần thuận lợi lấy được giảm hình phạt, sắp ra tù” đập vào trong mắt.

Cô đột nhiên nhớ đến Kỳ Chiến, bây giờ nhà họ Tần đã sa sút rồi, nào còn có thế lực giúp Tần Nhi giảm hình phạt thế này.

Như vậy, chẳng lẽ thật sự chính là…

Hứa Như lắc đầu, cô không thể nghi ngờ Lý Thế Nhiên.

Cô nghiêm túc xem tin tức, ngay cả hình ảnh cũng không buông tha.

Gần như mỗi một tin tức cô đều cẩn thận xem, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh trong đó.

Xe Tần Nhi ngồi là một chiếc Rolls-Royce, ảnh chụp trên mạng đều làm mờ biển số xe, cô lại tìm được một tấm ảnh rõ ràng hơn trên internet.

Cô đã từng nhìn thấy biển số xe này, ngay tại trong gara của nhà tổ nhà họ Lý.

Đáy lòng cô chợt lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc