Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn Diệp Hạ Hạ đang hôn mê trên giường: “Tôi ở văn phòng bên cạnh, có bất cứ chuyện gì tôi đều sẽ biết.”
Diệp Đình lúc này mới yên tâm.
“Bác sĩ Lý, đây là chỉ số lúc cơ thể Diệp Hạ Hạ thay đổi trong nửa tiếng này.” Lý San báo cáo với Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Đêm nay giảm một nửa liều lượng thuốc, cô ta đã xuất hiện phản ứng bài trừ rồi.”
“Biết rồi, Bác sĩ Lý.”
Hứa Như đang định đi tìm Lý Thế Nhiên thì thấy anh trở lại, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh mặc chiếc áo blouse trắng, vừa rồi là đi làm việc sao? Đã muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi.
Hứa Như lo lắng nhìn anh, nhịn không được bước tới.
“Đi đâu vậy?” Ngữ khí của cô mang theo vài phần trách cứ.
Lý San trước đây đã từng tiếp đãi Hứa Như, cô ta biết quan hệ của cô và Lý Thế Nhiên không đơn giản, không tự chủ được nhìn Hứa Như thêm vài lần.
Mấy năm nay Lý Thế Nhiên chưa từng thân mật với người phụ nữ nào, ngoài Hứa Như.
“Vào đi đã.”
Lý San sau khi rời đi, Lý Thế Nhiên bước vào văn phòng làm việc thì thấy trên bàn có đặt một vài món ăn còn đang nóng, hiển nhiên là Hứa Như vừa mới đi mua.
“Bệnh nhân vừa phẫu thuật ban nãy còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, người phụ trách đêm nay đều không thể nghỉ ngơi.” Lý Thế Nhiên nhìn cô nói.
Hứa Như ngồi bên cạnh anh: “Cho nên đêm nay không thể nghỉ ngơi?”
Lý Thế Nhiên gật đầu, mấy chuyện này sớm đã thành điều bình thường với anh, nhưng Hứa Như hiển nhiên rất kinh ngạc.
“Ừm.”
“Cần tôi ở cùng không?” Hứa Như buột miệng nói ra.
Sau khi nói xong liền buồn bực muốn cắn lưỡi.
Cô làm gì phải ở cùng Lý Thế Nhiên chứ? Tối nay cô đã giúp anh xử lý đống hồ sơ rồi, ngày mai cô phải đi làm, đêm nay nếu phải thức đêm thì ngày mai cũng không có tinh thần.
Chỉ là, lúc này cô có chút đau lòng vì anh.
“Trở về nghỉ ngơi đi.” Lý Thế Nhiên cau mày, ngữ khí mang theo vài phần chuyên chế.
Dứt lời, anh đặt chiếc thìa xuống, nắm cổ tay Hứa Như dặn cô ra khỏi bệnh viện, xe ô tô đã đợi từ lâu, Lý Thế Nhiên đẩy cô vào.
“Bà Lý, ngủ ngon.” Trước khi lên xe, anh lại kéo cô lại, hôn lên lông mày của cô rồi mới buông tay.
Mãi đến khi xe chạy đi Hứa Như mới hoàn hồn lại, sờ sờ chỗ Lý Thế Nhiên hôn lên, sau quay người nhìn, Lý Thế Nhiên đang đứng ở cửa, ánh mắt luôn nhìn theo chiếc xe.
Hứa Như trong lòng thấy ấm áp, dặn tài xế đưa cô đến đường An Ninh.
Ngày hôm sau, Hứa Như tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tống Mỹ đứng ở cửa, dọa cô hết cả hồn.
“Mẹ.”
“Sao lại về rồi? Không phải ở cùng với Lý Thế Nhiên sao?” Tống Mỹ chống hông, hình như có chút tức giận.
Đêm qua Hứa Như về mà bà cũng không biết.
“Con trở về thu dọn đồ đạc.” Hứa Như vươn vai, đứng dậy.
“Nói với mẹ, mẹ giúp thu dọn rồi chuyển qua đó, không cần phải chạy về một chuyến.” Giản Ý hơi nhíu mày, hại bà còn lo lắng hôn nhân của Hứa Như và Lý Thế Nhiên xảy ra vấn đề gì.
“Con tiện thì về thăm mẹ thôi.” Hứa Như cười cười.
“Bây giờ đã thăm xong rồi, mau chóng trở về đi.” Dứt lời, Tống Mỹ đã bắt đầu giúp Hứa Như đóng gói đồ đạc.
Hứa Như: …
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm như vậy sao?” Hứa Như không nhịn được hỏi.
Nghe thấy thế, Tống Mỹ hơi ngừng lại, khẽ thở dài.
“Đối với Lý Thế Nhiên, những gì mẹ hiểu chỉ là trên báo chí và ti vi, mẹ biết cậu không phải nhân vật bình thường, con gái à, có thể gả cho cậu ta là phúc khí đấy, mẹ còn có cái gì mà không yên tâm chứ? Hơn nữa, người đàn ông này là tự con chọn, trưởng thành rồi, đến lúc nên chịu trách nhiệm với cuộc sống của bản thân rồi.”
Hứa Như nhìn mẹ, Tống Mỹ là một mình nuôi cô khôn lớn, ba cô từ lúc cô còn nhỏ đã bỏ cái gia đình này, cô luôn biết sự vất vả của mẹ khi đó.
Cho nên lúc đầu bà sắp xếp cho cô rất nhiều cuộc xem mắt, cô dù có phàn nàn nhưng không có từ chối.
Cô khịt khịt mũi: “Mẹ, con biết rồi.”