Gần như Hứa Như muốn chết chìm trong đôi mắt đen hun hút của anh.
Cô chậm rãi gật đầu, đương nhiên là thích chứ…
Hứa Như chủ động ôm lấy anh, có rất nhiều lúc, sự mạnh mẽ của Lý Thế Nhiên khiến cho cô không khỏi dựa dẫm vào.
Đến khi hai người quay trở về buồng ngủ chính, điện thoại của Lý Thế Nhiên reo vang, anh khựng lại, bước đến cửa sổ sát đất để nghe máy.
Điện thoại của Hứa Như đổ chuông, người gọi đến là Lê Nhan Vinh.
“Hứa Như, cô đang ở bên cạnh Lý Thế Nhiên à?” Lê Nhan Vinh hỏi.
“Đúng vậy.”
“Gần đây chúng tôi không thể trở về Nam thành, kênh tiêu thụ của Bác Thông không lý tưởng, Mỹ Thông vốn không được đẩy mạnh tiêu thụ lần nào.” Trần Minh Thành tức giận nói.
Hứa Như khựng lại, mấy ngày trước bộ phận tiêu thụ đã bàn bạc với bộ phận tiêu thụ của Bác Thông, nếu như những gì Lê Nhan Vinh nói là vậy, vậy thì bọn họ không cần phải phân phối cho Bác Thông nữa.
“Tổng giám đốc Lê, bây giờ nên giải quyết thế nào đây?” Hứa Như không hề có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.
“Ngày mai tôi sẽ đến Bác Thông một chuyến, cô đi cùng với tôi.”
“Tôi biết rồi.”
Lý Thế Nhiên cũng cúp máy ngay, anh bước đến bên cạnh cô, gương mặt trở nên lạnh lẽo.
“Đêm nay em phải về thành phố rồi, còn có công việc.” Hứa Như nói.
“Ừm, để anh đưa em về khách sạn.” Lý Thế Nhiên không hề hỏi nhiều.
Xem ra anh đã biết chuyện này rồi.
Bầu trời dần sụp tối, Hứa Như nhìn biển cả ngoài kia, cô rất không muốn rời khỏi nơi này…
Lý Thế Nhiên biết cô lưu luyến, anh bèn bước đến ôm chầm lấy cô: “Lần sau sẽ mang em đến đây nữa, được chứ?”
Hứa Như cười cười: “Thật sao?”
“Dám chất vấn anh à? Hửm?” Lý Thế Nhiên nheo mắt.
“Không dám…” Hứa Như chủ động ôm chầm lấy Lý Thế Nhiên, cô cọ vào lồng ngực anh.
Lý Thế Nhiên nâng đầu cô lên, anh hôn cô đắm đuối.
Sau khi về đến khách sạn đã gần sáng, Hứa Như hơi buồn ngủ, chiều nay cô bị sói xám ăn sạch sẽ, nhưng vẫn không được nghỉ ngơi cho lại sức.
Lý Thế Nhiên nhìn dáng ngủ ngon của cô, gương mặt anh tuấn của anh càng trở nên dịu dàng.
Lúc anh bế cô ra ngoài, Hứa Như đã tỉnh giấc.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt dậy mới biết đã về đến khách sạn rồi.
“Em có thể tự đi mà!” Hứa Như lập tức đẩy anh ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại không chịu buông tay, anh an ủi cô: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Anh ôm cô như thế thì làm sao mà cô ngủ cho nổi…
Hứa Như cúi đầu xuống, gương mặt cô đỏ ửng, cô vùi đầu vào trong lồng ngực Lý Thế Nhiên.
Không biết Lê Nhan Vinh đã đến từ bao giờ, nhìn thấy hai người họ ôm nhau, dm…
Anh ta bước qua nói với vẻ bất mãn: “Tôi nói này, hai người có thể bớt ân ân ái ái đi không!”
“Có à?” Lý Thế Nhiên hỏi bằng giọng lãnh đạm.
“Có! Cậu không biết làm vậy sẽ khiến tôi bị tổn thương sao?”
“Cậu là ai mà tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cậu chứ?” Lý Thế Nhiên hờ hững đáp.
“Cái đồ trọng sắc khinh bạn! Ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm!” Lê Nhan Vinh tức tối.
“Tôi muốn nói chuyện với vợ cậu.” Lê Nhan Vinh nhìn Hứa Như.
Hứa Như đẩy Lý Thế Nhiên ra, Lý Thế Nhiên lại nói bằng giọng lạnh lùng: “Mai rồi nói.”
“Không được!”
“Lý Thế Nhiên, anh để em nói chuyện với giám đốc Lý đi.” Hứa Như lên tiếng bảo anh.
Lê Nhan Vinh tìm cô là vì công việc, xem ra phải gấp lắm, chứ bằng không anh sẽ không đến tìm cô đâu.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Em buồn ngủ rồi.”
Khi nãy cô còn ngủ gà ngủ gật ở trên xe.
Hứa Như lập tức lắc đầu, giọng nói của cô lạnh xuống: “Lý Thế Nhiên! Em không có buồn ngủ…”
Lý Thế Nhiên càng thấy bất mãn, anh đảo mắt sang nhìn Lê Nhan Vinh.
Lê Nhan Vinh không buồn quan tâm đến anh, ai bảo Lý Thế Nhiên trọng sắc khinh bạn làm chi, làm anh ngứa mắt muốn chết!
Hứa Như đẩy Lý Thế Nhiên ra, thấy gương mặt anh đanh lại, cô bèn cất tiếng đỗ dành: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Hứa Như và Lê Nhan Vinh ngồi ở quán pub ngoài sảnh, thấy Lê Nhan Vinh chần chừ mãi mà không nói gì, Hứa Như không khỏi hỏi anh: “ tổng giám đốc Lê?”
Lê Nhan Vinh quay mặt đi, Hứa Như mới để ý đến người phụ nữ vừa đi vào cửa.
Là người phụ nữ mà mình đã thấy anh ta ôm lúc đi thang máy.
“Tôi định hủy bỏ hợp đồng với Bác Thông.” Lê Nhan Vinh bình tĩnh lại, rồi chậm rãi mở miệng nói với cô.
“Nếu như Bác Thông không đẩy mạnh tiêu thụ cho Mỹ Thông một cách bình thường, cũng xem như là bọn họ đơn phương vi phạm hợp đồng.
“Hợp đồng sẽ không quy định công ty đẩy mạnh tiêu thụ bằng cách nào, muốn phán bọn họ vi phạm hợp đồng phải mướn luật sư đến giám định, nhưng mà, Thiên Nhất đã không muốn hao công tổn sức vào Bác Thông nữa, bây giờ chúng ta không thiếu tiền nên sẽ lựa chọn cách hủy bỏ hợp đồng nhanh nhất.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị hiệp nghị.”
“Ừm.” Lê Nhan Vinh ừm một tiếng, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Xem ra anh ta muốn đuổi theo người phụ nữ ấy.
Lúc cô lên đến phòng, Lý Thế Nhiên đang gọi điện thoại, mặc dù Hứa Như ngủ suốt quãng đường về, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rằng Lý Thế Nhiên đang bận làm việc.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cô buột miệng hỏi
Bình thường cô chưa từng hỏi đến công việc của Lý Thế Nhiên, nhưng đêm nay trông anh có vẻ rất nghiêm trọng.
“Lý Thị gặp vài chuyện, sáng mai anh phải về.” Lý Thế Nhiên đanh mặt lại.
“Đêm mai chắc em cũng có thể về rồi.” Hủy bỏ hợp đồng với Bác Thông là xong, chẳng còn chuyện gì nữa.
“Ừm, anh cũng lo chuyện ở bên Nam thành.”
Anh nhìn Hứa Như với vẻ yêu chiều: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vậy còn anh thì sao?” Hứa Như nhíu mày với vẻ lo lắng.
“Đêm nay anh không ngủ.” Lý Thế Nhiên nói như thể đã quen rồi.
“Không được, em có giúp anh được gì không?” Hứa Như chủ động hỏi.
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Hứa Như, Lý Thế Nhiên đanh mặt lại, anh bế bổng cô lên rồi đưa cô về giường.
“Bây giờ việc duy nhất em có thể giúp anh đó chính là ngủ, chứ bằng không, em muốn làm chuyện khác à?” Lý Thế Nhiên nhếch môi đùa bỡn.
Hứa Như sợ hết hồn, buổi chiều đã làm mấy lần rồi, cô không chịu nổi nữa.
Lý Thế Nhiên cười cười, anh đóng cửa lại.
Hứa Như rũ mắt, hình như cô sẽ mất ngủ nếu như không có Lý Thế Nhiên bên cạnh…
Cô cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn Lưu Thanh gửi cho mình.
Đám cưới của cô ấy sẽ được tổ chức vào tuần sau, cô ấy đã gửi đồ phù dâu cho Hứa Như rồi.
Cô không có ở Nam thành, bây giờ không thể nhận được.
Hai người gọi điện thoại cho nhau.
“Như, cậu đang ở đâu thế?”
“Đang đi công tác ở thành phố B, ngày mai hay là ngày kia tớ về mới thử lễ phục được.”
“Không gấp, thứ ba tuần sau cậu bay đến là được rồi.”
“Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?” Hứa Như hỏi với vẻ lo lắng.
Cô thường cảm thấy Lưu Thanh giận Hướng Hoằng nên mới vội vàng gả cho người khác.
Không đáng chút nào.
“Nghĩ kỹ rồi, chừng nào cậu đến thì để tớ giới thiệu chú rể cho cậu, anh ấy là người tốt lắm.” Giọng nói của Lưu Thanh rất bình tĩnh.
Hứa Như không nghe ra được một chút vui vẻ hay kích động nào của cô ấy.
Ngày hôm sau, trong tập đoàn Bác Thông.
Lê Nhan Vinh đích thân đến đây, nhưng người tiếp đón lại là nhân viên trung cấp của Bác Thông, lúc đề nghị hủy bỏ hợp đồng, bọn họ không đồng ý.
“Gọi Trần Minh Thành xuống đây.” Giọng nói của Lê Nhan Vinh lạnh căm.
“Xin lỗi, hôm nay Trần Tổng đã kín lịch rồi.”
“Đưa bản hiệp nghị này cho anh ta.” Lê Nhan Vinh không muốn lôi thôi, anh ta dứt khoát quay người đi.
Đương nhiên Hứa Như phải ở lại đây, cô nhìn người đàn ông trước mắt: “Trần Tổng không xuống có phải vì chột dạ không? Vì đã không thúc đẩy tiêu thụ một cách bình thường.”
“Hôm nay Trần Tổng không rảnh.” Nhân viên giải thích.
“Vậy tôi đợi đến lúc anh ta rảnh.”
Hứa Như ngồi trong phòng họp.
Nhân viên nhanh chóng đi báo cáo chuyện này lại với Trần Minh Thành.