HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Lừa cô đó, lừa cái loại phụ nữ ăn nói linh tinh không phân đúng sai như cô.” Hứa Như ăn nói lấp lửng, quay đầu rời đi.

Nhưng đối phương lại không chịu cho qua, chạy tới đá một cước về phía Hứa Như, bị Hứa Như nhẹ nhàng tránh thoát.

“Cô đứng đó cho tôi, cô dám mắng tôi á? Chức của tôi cao hơn cô, cô không muốn ở lại công ty nữa đúng không?” Người phụ nữ kia tức giận híp mắt lại.

Hứa Như nhíu mằy, mặc dù chức của cô thấp, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể xỉ nhục cô.

“Nếu cô muốn làm lớn chuyện này, tôi cũng không có ý kiến.” Hứa Như nhẹ nhàng nói, chỉ về phía camera ở góc tường: “Là ai nói năng lỗ mãng trước, có chứng cứ kia rồi.”

Người kia nhịn cơn giận xuống, nhưng thầm ghi hận Hứa Như.

Lưu Thanh nghe được chuyện ở phòng nghỉ, đến an ủi Hứa Như: “Cái cô Hồ Lan kia cũng thật quá đáng, cậu không biết đâu, cô ta vốn thích tổng giám đốc Hướng, chẳng qua tổng giám đốc Hướng căn bản không để ý đến cô ta.”

“Không được, mình phải đi tố cáo cô ta.” Lưu Thanh tức không chịu được, nhưng Hứa Như lại vẫn bình tĩnh như trước.

“Cậu muốn tố cáo cô ta, không bằng khiến cô ta ăn một vố đau ở chỗ tổng giám đốc Hướng.” Hứa Như trầm giọng nói.

Lưu Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, chép miệng, con bé Hứa Như này giấu nghề nha!

Vì hạng mục nghiên cứu cùng nhà Tần thị tạm nghỉ giữa chừng, Hứa Như bị điều xuống tiếp tục làm văn phòng, nhưng lại là một phát thăng chức liền 2 bậc, buổi tối Lưu Thanh liền kéo cô đi ăn mừng.

Đối với lần thăng chức này, Hứa Như cảm thấy rất khó hiểu.

Dù sao đi công tác một lần, thậm chí cô còn khiến mình bị thương, đã gây rắc rối cho công ty, không ngờ con được thăng chứ.

“Chắc chắn là do tổng giám đốc hướng nhìn thấy tiềm năngcủa cậu.” Lưu Thanh nói.

“Chắc là thấy tiềm năngbị thương của mình.” Hứa Như tự mình trào phúng.

Chọn một quán ăn yên tĩnh, hai người ngồi ở bàn ngoài trời dùng bữa, đang là buổi tối, rất náo nhiệt.

Hứa Như đôi lúc cúi đầu nhìn điện thoại, cô nhớ là tôi nay Lý Thế Nhiên có ca phẫu thuật, cũng không biết đã kết thúc hay chưa.

“Muốn gọi điện thoại cho anh ta thì gọi đi.” Lưu Thanh sán lại gần.

“Không muốn.” Hứa Như hơi làm giá.

Chẳng qua, vẫn gửi tin nhắn cho anh, nói rõ bản thân đang ở quán ăn với Lưu Thanh.

Lúc này, ở một góc khác của khu ngoài trời, Trần Minh Thành đã thấy Hứa Như từ lúc cô bước vào.

Cầm ly rượu, đôi mắt anh ta ngày càng say đắm.

Tất cả những gì anh ta trải qua mấy ngày nay giống như tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao nhất rơi xuống đáy, không ngừng chút nào.

Mà khoảng thời gian này, khiến anh ta hiểu rõ ràng một chuyện.

Anh ta thật sự không quên được Hứa Như.

Thế nhưng, không dễ dàng gì anh ta mới có được tất cả như ngày hôm nay, không thể mất đi được.

Gọi điện thoại cho Tần Nhi, giọng nói ngọt ngào: “Nhi, anh không hề ngoại tình, em nghe anh giải thích.”

“Anh đi tìm Hứa Như rồi, đúng không?”

“Phải, nhưng anh không hề có bất kì hành động nào vượt quá giới hạn.”

“Minh Thành, nếu em muốn anh làm tổn thương Hứa Nhi, anh có đồng ý không?” Tần Nhi hỏi.

Trần Minh Thành ngớ người, ánh mắt bất giác nhìn về phía người phụ nữ không xa kia, cô yên tĩnh ngồi ở đó, cũng rất mê người.

Anh miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, hít thở sâu: “Anh đồng ý, Nhi, vì em, làm gì anh cũng nguyện ý.”

“Muộn rồi, Minh Thành, chúng ta chia tay đi.”

Nghe thấy tiếng máy bận truyền tới từ đầu dây bên kia, khuôn mặt anh tuấn của Trần Minh Thành trầm xuống, lại uống vài bình rượu, không nén được cảm xúc, anh ta thất tha thất thểu đi tới.

“Như.” Giọng nói quen thuộc truyền tới.

Hứa Như vừa quay đầu liền rơi vào một vòng ôm nồng nặc mùi rượu.

“Trần Minh Thành… Anh buông tôi ra.” Hứa Như trầm mặt, gắng sức đẩy anh ta ra.

Nhưng Trần Minh Thành lại càng ôm cô chặt hơn, Hứa Như vừa đẩy, cô liền bị anh ta giữ chặt trên sân thượng, không thể thoát ra được.

Lưu Thanh vào nhà vệ sinh, điện thoại của Hứa Như lại ở trong túi xách, cô chíu mày, nhìn người đàn ông uống đến say mềm kia, một cái tát mạnh giáng xuống.

“Trần Minh Thành, anh làm trò đủ chưa?” Hứa Như tức giận nói.

Anh ta ngây người, ý thức cũng thanh tỉnh không ít, thấy sắc mặt tức giận của Hứa Như, anh ta liền cười: “Không đủ, Như, thế nào cũng không đủ.”

“Anh điên rồi.” Hứa Như quay đầu đi.

“Phải, anh điên rồi, Như, anh phát hiện…. Anh vẫn rất thích em.” Trần Minh Thành xoay mặt cô lại, ánh mắt ngày càng sáng rực.

“Tôi đã không còn thích anh nữa, Trần Minh Thành, buông ra!” Hứa Như không hề ngừng đẩy anh ta ra.

Trần Minh Thành híp mắt, bàn tay đặt trên vai Hứa Như, chốc lát liền ôm chặt cô vào lòng.

“Không được, Hứa Như, cái gì anh cũng không còn nữa, chỉ còn em thôi…”

Lời vừa dứt, vai bỗng bị kéo lấy, cả người Trần Minh Thành lùi về phía sau.

Vừa quay đầu, liền thấy khuôn mặt tức giận của Lý Thế Nhiên, sau đó một nắm đấm giáng xuống, Trần Minh Thành nhếch nhác nằm trên mặt đất.

Hứa Như nhìn thấy người đàn ông từ trên trời rơi xuống kia, gần như lập tức lao vào lòng anh.

“Anh là ai?” Trần Minh Thành say rồi, không nhận ra người trước mặt là ai.

Sắc mặt Lý Thế Nhiên cực kì lạnh lẽo, ánh mắt khinh thường nhìn anh ta, nắm lấy cổ tay Hứa Như, dẫn cô rời đi.

Hứa Như hơi sợ hãi, dáng vẻ hung dữ của Trần Minh Thành vừa rồi… rất đáng sợ.

“Bà Lý, không sao rồi.” Ra khỏi cửa, Lý Thế Nhiên dừng bước, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ quan tâm.

“Sao anh lại tới đây?” Hứa Như cúi đầu nói, lúc này mới phát hiện Lý Thế Nhiên vẫn nắm tay mình.

Ấm áp, an toàn.

“Không phải em gửi tin nhắn cho anh sao? Lý Thế Nhiên định đến đón cô.

“Sao anh không gọi điện cho em?” Hứa Như nhíu mày, giọng nói mang theo ý làm nũng.

“Đang phát khùng.” Lý Thế Nhiên cười nhếch mép.

Ngồi vào trong xe, Lý Thế Nhiên mãi vẫn chưa nổ máy, mắt áng rực nhìn cô.

Hứa Như nhìn thẳng vào mắt anh, thấp thỏm mân mê ngón tay.

“Làm sao giờ? Anh rất tức giận.” Lý thế Nhiên cốc đầu cô một cái, Hứa Như dựa vào lòng anh, nhưng không thể khiến anh bình tĩnh trở lại.

Tim Lý Thế Nhiên đập rất nhanh, nhưng mỗi nhịp, Hứa Như đều có thể cảm nhận được.

“Anh ta say rồi.” Hứa Như nhíu mày.

“Hắn ta đáng chết.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên rất hung tàn.

Hứa Như khẽ run, trước kia Lý Thế Nhiên cũng sẽ tức giận, nhưng trước giờ chưa từng có biểu cảm như bây giờ.

Thâm trầm, hung ác.

Cô hơi sợ, ánh mắt tránh né.

Tay Lý Thế Nhiên che đi đôi mắt cô, anh sợ mình không chịu được, nhưng trước mặt cô, anh bắt buộc phải kìm ném.

Về đến nhà, Lý Thế Nhiên ở thư phòng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc.

Thường ngày anh không hút thuốc, nhưng đêm nay, nghiện rồi, chỉ có thuốc lá mới khiến anh tỉnh táo.

Điện thoại reo lên, anh bắt máy.

“Cậu chủ, tất cả tư liệu về Trần Minh Thành đã gửi cho cậu rồi.”

“Phái người theo dõi anh ta, không được đến gần vợ tôi.”

Không lâu sau, mãi không thấy Lý Thế Nhiên về phòng ngủ, Hứa Như gõ cửa đi vào, cô vừa tắm xong, trên người là chiếc váy ngủ trắng tinh khôi, lộ ta nửa cẳng chân, làm da non mềm, mái tóc dài câu người.

Lý Thế Nhiên ngước mắt, nhiệt độ nơi đáy mắt dần tăng lên.

“Sao lại có mùi thuốc?” Cô vừa bước vào liền ngửi thấy, bất giác nhíu mày.

Dường như cô chưa từng thấy Lý Thế Nhiên hút thuốc.

“Không có gì, về đi nghỉ đi.” Lý Thế Nhiên rũ mắt, miễn cưỡng rời đi ánh mắt, cúi đầu nhìn tài liệu.

“Anh còn chưa đi ngủ sao?” Hứa Như nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

“Tối nay anh có chút chuyện cần xử lý, lát nữa qua với em.”

Hứa Như cắn môi, không biết từ lúc nào, cô đã quen có Lý Thế Nhiên ở cạnh bên.

Bình luận

Truyện đang đọc