HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Chuyện tối qua có phải là cô làm hay không?” Kỳ Chiến áp sát, bóp cằm Tần Nhi, đáy mắt lộ ra tia âm u, lạnh lẽo.

Tần Nhi ngừng lại một chút, mặt tỏ vẻ vô tội: “Tôi làm gì cơ?”

“Tối qua Hứa Như gặp nạn.” Kỳ Chiến nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Nhi.

Tần Nhi cau mày, đẩy Kỳ Chiến ra: “Mặc dù bình thường tôi không thích cô ta, nhưng cũng sẽ không muốn hại cô ta.”

Nhưng Kỳ Chiến lại giữ lấy vai cô ta, Tần Nhi nhất thời không có cách nào cử động được, sức lực ở đầu ngón tay của Kỳ Chiến ngày càng lớn, khiến cô ta đau đến nỗi biến sắc.

“Kỳ Chiến, nếu anh đã không tin tôi, thì còn hỏi tôi làm gì?” Tần Nhi giận dỗi nói.

Kỳ Chiến cười lạnh: “Tôi vẫn đang điều tra, nếu thật sự là cô, thì Tần Nhi, quan hệ của chúng ta đến đây kết thúc.”

“Không được!” Tần Nhi gần như ngay lập tức phản bác: “Kỳ Chiến, hai gia đình chúng ta đã sớm đạt được hợp tác, anh đây là đang qua cầu rút ván!”

“Chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản được. Tần Nhi, cô chẳng qua cũng chỉ là một con cờ, đừng vọng tưởng chính mình có bao nhiêu quan trọng.” Kỳ Chiến lạnh nhạt nói, sau đó xoay ngươi ngồi xuống ghế sofa.

Vẻ mặt thâm hiểm khó dò khiến người khác đoán không ra.

Tần Nhi cắn chặt môi, cả người không nhịn được run rẩy, một lúc sau, cô ta mới đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Chiến: “Cho dù như thế nào, tôi cũng phải gả cho anh.”

“Không phải cô vẫn luôn thích Trần Minh Thành ư? Sao thế, hết hi vọng với anh ta rồi à?” Kỳ Chiến đột nhiên nắm bả vai cô ta.

Tần Nhi đột nhiên cười: “Anh ta không xứng với tôi, Kỳ Chiến, chỉ có chúng ta, mới là một đôi do tạo hóa tạo nên.”

Dứt lời, cô ta chủ động tiến lại gần, muốn hôn người đàn ông anh tuấn bên cạnh.

Nhưng Kỳ Chiến lại đẩy cô ta ra, giọng nói bình ổn: “Người phụ nữ nịnh bợ, nhưng… tạm thời tôi không ghét.”



Ánh sáng còn sót lại lúc chạng vạng chiếu vào, bao phủ bóng lưng hoạt bát, thích thú của Hứa Như.

Lý Thế Nhiên ôm người phụ nữ này trong lòng, con ngươi đen sáng quắc.

Hôn lên mi tâm cô, vừa mới động, Hứa Như bỗng “ưm” một tiếng, sau đó càng ôm Lý Thế Nhiên chặt hơn.

Tay của người đàn ông chầm chậm rút ra, anh đi ra khỏi phòng, Cao Bân đã đứng sẵn ở bên ngoài.

“Điều tra được gì rồi?” Lý Thế Nhiên ngồi xuống ghế sofa, hơi thở toát ra trên người anh khiến người ta hơi kinh hãi.

Cao Bân rủ mắt, trầm giọng nói: “Người đàn ông đó tên là Tần Vương, là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Lúc còn sống, anh ta đã đưa vợ và con gái ra nước ngoài, trong khoảng thời gian nửa năm ở trong bệnh viện, anh ta không hề tiếp xúc với ai. Nhưng tôi đã điều tra được nhật ký cuộc gọi của anh ta, mấy ngày gần đây quả thật có liên lạc với bên ngoài, nhưng số điện thoại ở nước ngoài, trước mắt, vẫn đang điều tra thông tin cụ thể.”

“Tôi chỉ cần kết quả.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói: “Cậu còn có một ngày.”

Cao Bân gật đầu, sau khi anh ta rời đi, Lý Thế Nhiên dựa vào sofa, khí lạnh quanh người dần dần lan ra.

Hứa Như ngủ một mạch đến tối, sau khi tỉnh dậy, Lý Thế Nhiên rất nhanh đã chuẩn bị bữa tối mang lên cho cô. Hứa Như tắm rửa xong, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Chuyện tối qua suy cho cùng cũng đã trở thành khúc mắc trong lòng cô.

“Người đó, bây giờ như thế nào rồi?” Hứa Như hỏi dò.

Cô nhớ trước khi lên xe đã nhìn thấy Cao Bân chế ngự được anh ta, sau đó thì… anh ta đã xử lý như thế nào vậy chứ?

“Ở đồn cảnh sát.” Lý Thế Nhiên ngừng lại một lát, không nói cho Hứa Như biết anh ta đã chết rồi.

“Có thể tra ra được người đứng đằng sau sai khiến anh ta là ai không?” Tay Hứa Như run rẩy, nhớ lại khi ấy cô hỏi người đàn ông đó, anh ta không hề phủ nhận là Trần Minh Thành sai khiến anh ta.

“Anh ta không nói gì cả.” Lý Thế Nhiên trầm giọng, nói.

“Khi đó em nghĩ có thể là Trần Minh Thành, nhưng anh ta cũng không phủ nhận.” Hứa Như cau mày.

“Em cảm thấy là anh ta ư?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Anh ta từng nói, anh ta hận em.” Hứa Như rủ mắt xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

Cô có thể hiểu được vì sao Trần Minh Thành lại hận cô như vậy, nhưng có thể những gì anh ta tin, căn bản cũng không phải là sự thật.

“Anh sẽ để mắt đến anh ta.” Lý Thế Nhiên giận tái mặt, khi nhìn sang Hứa Như, ánh mắt mới trở nên dịu dàng hơn: “Em đừng quan tâm đến chuyện này, mọi thứ cứ giao cho anh xử lý.”

Hứa Như cười nhạt: “Em lại mang thêm phiền phức cho anh rồi.”

“Là anh không bảo vệ tốt cho em.”

Hứa Như mím môi, sự ân cần của người đàn ông này vẫn luôn khiến cô yên tâm như vậy.

“Điện thoại của em hình như rơi ở nhà Kỳ Chiến rồi.” Hứa Như đột nhiên nhớ ra.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, là Kỳ Chiến.

Nhìn thoáng qua Lý Thế Nhiên, sau đó Hứa Như đi mở cửa.

Thấy cô chặn trước cửa, sắc mặt Kỳ Chiến hơi không hài lòng: “Sao thế? Không muốn để tôi vào trong à?”

“Anh có nhìn thấy điện thoại của tôi không?” Hứa Như không để ý đến anh ta, hỏi thẳng.

Kỳ Chiến suy nghĩ, đôi môi mỏng nhếch lên: “Nếu tôi nói không, có phải là cô sẽ đóng cửa lại hay không?”

Dứt lời, Hứa Như quả nhiên lập tức đóng cửa lại.

Cô không hề muốn phản ứng lại anh ta.

Chỉ là tay của Kỳ Chiến đã nhanh hơn chặn cửa lại: “Điện thoại mất rồi, tôi tặng cô cái mới.”

Hứa Như nghi nhờ cau mày.

“Điện thoại của cô bị rơi xuống nước, không vớt được, đây là điện thoại mới tôi đền cho cô, đã bổ sung thẻ sim đầy đủ rồi.” Kỳ Chiến đưa một chiếc hộp tới.

Hứa Như không nhận, Lý Thế Nhiên tao nhã đi đến từ phía sau.

“Làm phiền Tổng Giám đốc Kỳ rồi, điện thoại của bà Lý, tôi sẽ mua cho cô ấy chiếc mới.” Lý Thế Nhiên lãnh đạm lên tiếng.

Kỳ Chiến cười cười: “Là tôi làm hỏng điện thoại của Hứa Như, cho dù như thế nào, tôi cũng phải bồi thường xin lỗi, nếu cô không cần chiếc điện thoại này, vậy thì tôi mời cô đi ăn được chứ?”

Đáy mắt Hứa Như hiện ra vẻ mất kiên nhẫn: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”

Dứt lời, cô lập tức đóng sầm cửa lại.

Lý Thế Nhiên ép cô lên cánh cửa, đáy mắt dần dần lộ ra tia nguy hiểm.

“Bà Lý vẫn chưa nói cho anh biết, vì sao lại đi đến nhà họ Kỳ?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.

“Là bà Kỳ mời em đến.” Hứa Như rủ mắt xuống.

Cô không nói là vì không muốn Lý Thế Nhiên hiểu nhầm.

“Điện thoại của em làm sao mà rơi?” Lý Thế Nhiên trầm giọng, nói.

Hứa Như nhớ lại cảnh tượng tối qua, nhưng thật sự không thể nhớ ra điện thoại rơi khi nào.

Điện thoại của cô rõ ràng vẫn luôn ở trong túi xách, hình như cô cũng không hề lấy ra, mà vừa bước vào cửa, túi xách đã được người giúp việc cầm hộ.

Cô còn chưa động vào điện thoại.

Cho nên, điện thoại của cô làm sao mà rơi xuống nước vậy chứ?

Khi nãy lại không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ Lý Thế Nhiên vừa nhắc nhở, cô mới phản ứng kịp.

“Lẽ nào là Kỳ Chiến?”

“Còn ai đến nhà họ Kỳ nữa không?” Lý Thế Nhiên hỏi.

“Kỳ Chiến đón em ở sân bay, sau đó em vẫn luôn nói chuyện với bà Lâm Vy, sau đó… Tần Nhi đến.”

“Sau này nhớ đề phòng cô ta nhiều hơn.” Vẻ mặt của Lý Thế Nhiên vô cùng u ám.

Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu, từ trước đến nay cô vẫn luôn không có thiện cảm với Tần Nhi.

“Cho nên, lần này anh thật sự là vì em cho nên mới đến ư?” Hứa Như ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút ánh sáng le lói.

Lý Thế Nhiên gật đầu, ôm lấy vai cô, giọng nói vô cùng thân thiết: “Nếu không thì, ai còn có thể khiến anh lo lắng, bất an không làm được việc như vậy cơ chứ?”

Gò má Hứa Như thoáng đỏ: “Nhưng… Lý thị vẫn còn rất nhiều việc cần làm mà.”

Bình thường Lý Thế Nhiên vẫn luôn phải tăng ca, nhưng bây giờ anh ở bên này, xử lý mọi chuyện sẽ bất tiện chứ?

“Lý thị cũng có chi nhánh ở thành phố B, không làm lỡ đâu.”

“Anh nói thế nào thì thế đó đi.” Hứa Như mỉm cười, nhón chân lên chủ động hôn vào môi Lý Thế Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc