HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

CHƯƠNG 475

Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh lẽo đến cực hạn, chỉ phun ra một chữ không có nhiệt độ: “Cút!”

“Tôi đến đây thăm ông nội của tôi.” Lý Hằng đẩy tay của Lý Thế Nhiên ra.

Nhưng mà lại không đẩy được.

Ngược lại còn bị Lý Thế Nhiên nắm chặt cổ ném lên trên tường.

Lý Hằng căn bản không phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, anh ta ngã xuống đất, trông rất chật vật.

“Tôi vào thăm ông nội của tôi, Lý Thế Nhiên, cậu có tư cách gì mà ngăn cản tôi.” Lý Hằng tức giận nói.

Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, sâu trong đáy mắt là sự tức giận vô tận: “Anh có biết không hả, ông nội đã có triệu chứng bị suy tim, không chịu nổi kích thích. Lúc nãy cấp cứu, thiếu chút nữa là ông ấy đã không thể tỉnh dậy.”

Hốc mắt của Lý Thế Nhiên đỏ ngầu, anh đang liều mạng kiềm chế cảm xúc.

Lý Hằng sửng sốt, thân thể vẫn luôn run rẩy, cuối cùng, căn bản đứng không nổi nữa mà té ngã xuống đất.

Lý Thế Nhiên đạp lên trên đùi của anh ta: “Lý Hằng, cút đi cho tôi, anh không có mặt mũi gặp ông nội.”

Nói dứt lời, bóng dáng cao lớn bước vào trong phòng bệnh.

Lý Hằng lảo đảo đứng dậy, chỉ có thể nhìn ông nội vẫn còn đang hôn mê cách một cánh cửa sổ, năm ngón tay nắm chặt lại với nhau.

“Ông nội…”

Trong phòng bệnh không chỉ có Hứa Như tỉnh dậy, mà Lý Thành cũng đã tỉnh dậy.

Động tĩnh lúc này của Lý Thế Nhiên và Lý Hằng không hề nhỏ.

“Thế Nhiên.” Giọng nói già nua của Lý Thành vang lên, Hứa Như chạy đến đỡ ông nội dậy.

Cơn buồn ngủ đã sớm tan thành mây khói.

Cả người Lý Thế Nhiên vẫn còn mang theo khí thế khiếp người, ánh mắt lạnh đến thấu xương từ từ mới thu liễm lại một chút.

“Ông nội, ông cảm thấy như thế nào?”

Lúc nói chuyện, giọng điệu của Lý Thế Nhiên mới ôn hòa lại.

“Bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi, ông nội đã già, thân thể không nhanh nhẹn nữa.” Lý Thành cảm khái.

Chuyện như thế này cũng không phải là mới xảy ra lần đầu tiên, ông cũng biết sơ sơ, có lẽ là thời gian của mình không còn nhiều lắm.

“Ông nội, ông còn có rất nhiều thời gian.” Hứa Như an ủi.

Lý Thành lắc đầu: “Già rồi, bọn cháu về hết đi, không cần phải trông chừng ông đâu.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, đương nhiên là anh không đi: “Ông nội, để cháu đi mua đồ ăn cho ông.”

Suốt buổi tiệc tối nay ông nội đều đón tiếp khách khứa, không ăn cái gì, Lý Thế Nhiên đều có thể thấy hết.

“Được rồi, Hứa Như, cháu cũng về đi, bây giờ ông nội đã khỏe hơn nhiều rồi, không làm phiền bọn trẻ các cháu.” Lý Thành vẫn luôn khoác tay.

Hứa Như lại càng thêm lo lắng, thấy Lý Thế Nhiên đi ra ngoài Lý Thành cũng đuổi cô ra ngoài.

Lý Hằng còn chưa đi, Lý Thế Nhiên đã trực tiếp dặn dò bảo vệ kéo người ra ngoài.

Rạng sáng, rất nhiều cửa hàng bán thức ăn ở ven đường đều đóng cửa.

Bước chân của Lý Thế Nhiên dừng lại ở một cửa hàng bán cháo.

Bình luận

Truyện đang đọc